Nhưng chẳng ai ngờ, sự kiện trở thành tâm điểm lại không đến từ chú rể hay cô dâu, mà là từ một người phụ nữ… từng là vợ cũ của anh.
Cô xuất hiện. Và không chỉ một mình.
Giữa khung cảnh hoa lệ, chiếc váy trắng nhã nhặn của cô Hạ – vợ cũ của Lâm Minh – lặng lẽ bước vào cùng hai đứa trẻ song sinh. Một bé trai, một bé gái, tầm khoảng bốn, năm tuổi. Điều khiến mọi ánh mắt đổ dồn chính là gương mặt của hai đứa trẻ ấy: sống mũi cao, ánh mắt sâu, đôi môi cong… giống Lâm Minh như hai giọt nước.
Không khí đang vui nhộn bỗng chùng xuống.
Bạn bè thân thiết của Lâm Minh bắt đầu xì xào, có người quay sang nhìn thẳng vào anh rồi nhìn sang hai đứa trẻ. Ngay cả cô dâu cũng khựng lại. Cô Hạ không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ, dắt tay hai đứa con bước tới chào người dẫn chương trình, rồi ngồi vào ghế được ghi rõ tên – vị trí của khách mời chính thức.
Không ai biết lý do tại sao Lâm Minh lại mời vợ cũ đến đám cưới của mình.
Nhưng có một điều chắc chắn: anh không hề biết đến sự tồn tại của hai đứa trẻ này.
Cách đây 6 năm, khi còn là một chàng trai đang trên đường lập nghiệp, Lâm Minh kết hôn với Hạ – một cô gái học cùng đại học. Họ đã từng yêu nhau rất sâu đậm, nhưng vì những áp lực về tiền bạc, sự khác biệt trong mục tiêu sống và hoài bão, hai người chia tay trong im lặng. Lúc đó, Lâm Minh nghĩ rằng họ chưa từng có con.
Nhưng thực ra, ngay sau khi ly hôn, Hạ phát hiện mình mang thai. Không muốn ràng buộc anh hay làm ảnh hưởng tới con đường sự nghiệp đang rực sáng của chồng cũ, cô chọn cách im lặng, về quê sinh con, sống một cuộc đời bình dị. Cô tự nuôi con, không đòi hỏi gì từ anh – một người đàn ông mà cô từng rất yêu, nhưng không thể đi cùng đến cuối con đường.
Cô không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ xuất hiện lại trong cuộc đời anh.
Cho đến một ngày, cô nhận được thiệp mời – từ chính Lâm Minh, mời cô đến đám cưới của anh.
Có người nói Lâm Minh mời cô để chứng minh anh đã vượt qua quá khứ. Có người lại bảo anh chỉ muốn giữ một chút gì đó gọi là “kết thúc đẹp”. Nhưng không ai ngờ rằng, lời mời ấy lại mang đến một điều mà cả anh – và cả cuộc đời anh – không thể lường trước.
Hai đứa con. Máu mủ của anh. Đứng trước mặt anh.
Không cần xét nghiệm ADN. Anh biết ngay. Từ đôi mắt đến giọng nói, từng cái cau mày, cái bĩu môi – tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của chính anh ngày bé.
Cô dâu lúc ấy đã rời khỏi chỗ ngồi.
Tiệc cưới bị tạm ngưng trong im lặng.
Lâm Minh đứng đó, mắt không rời khỏi hai đứa trẻ. Mọi lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Đôi tay run run, anh bước tới gần chúng, rồi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt con trai:
– Con tên là gì?
– Dạ, con là Minh Khang. Còn em con là Minh Thư.
Một giây. Hai giây. Rồi đôi mắt người đàn ông ấy đỏ hoe.
Anh quay sang Hạ:
– Tại sao… em không nói với anh?
Cô chỉ khẽ cười, một nụ cười buồn bã:
– Vì anh lúc đó có cả thế giới. Còn em chỉ có hai đứa trẻ này. Em không muốn làm gánh nặng cho anh.
…Không ai nói gì thêm. Nhưng cả khán phòng đều hiểu, ngày hôm đó, không còn ai chú ý đến chiếc váy cưới đắt tiền hay chiếc bánh cưới cao ngất ngưởng. Họ chỉ nhớ đến hình ảnh một người đàn ông giàu có, quyền lực – đứng trước hai đứa trẻ xa lạ, nhận ra mình vừa đánh mất điều quý giá nhất đời.
Sau khoảnh khắc ấy, tiệc cưới không thể tiếp tục. Âm nhạc dừng lại. Những lời chúc tụng lặng đi. Cô dâu – Linh – rút khỏi lễ cưới với vẻ mặt không một cảm xúc. Không khóc, không giận dữ. Chỉ là, một nỗi thất vọng lạnh lùng trong ánh mắt.
Lâm Minh muốn đuổi theo, nhưng đôi chân như bị chôn xuống sàn. Anh quay sang Hạ, rồi lại nhìn hai đứa trẻ – thứ tình thân đến như một cơn bão bất ngờ, phá tan mọi kế hoạch anh từng vẽ ra.
Ba ngày sau, Linh chính thức trả lại nhẫn cưới.
Cô nói ngắn gọn:
– Em không trách anh, vì quá khứ là điều không ai kiểm soát được. Nhưng em không đủ rộng lượng để bước vào một cuộc hôn nhân mà trái tim anh đang giằng xé vì hai đứa trẻ khác. Em không muốn là người phụ nữ “bao dung” mà suốt đời phải cạnh tranh với bóng hình quá khứ.
Và cô rời đi – nhẹ nhàng, dứt khoát.
Lâm Minh hủy bỏ mọi kế hoạch tuần trăng mật, mọi dự án đầu tư trong năm. Anh lui về sống thầm lặng hơn, dành thời gian bên Hạ và hai đứa con. Ban đầu, Hạ từ chối mọi sự chu cấp, nhưng sau khi thấy anh thực sự thay đổi – không phải vì trách nhiệm mà vì tình cảm – cô đồng ý để anh bước vào đời sống của các con như một người cha thật sự.
Anh không xin Hạ quay lại. Anh hiểu, điều họ đã mất, không dễ gì hàn gắn. Nhưng anh học cách ở bên con đúng cách, tập làm cha, từ những điều nhỏ nhặt nhất: đưa đón đi học, ngồi xem hoạt hình cùng con, học cách thắt dây giày, dỗ dành khi con bị sốt giữa đêm.
Về phần Linh, gần một năm sau, cô gặp một người đàn ông – là một trai tân – hiền lành, giản dị nhưng chân thành. Không giàu có, không lịch lãm như Lâm Minh, nhưng người ấy mang đến cho Linh sự an toàn, đủ tin cậy để bắt đầu lại một chương mới.
Người ta hay hỏi: “Vậy ai hạnh phúc hơn?”
Không ai chắc chắn.
Nhưng người ta biết: Cô dâu năm ấy đã tìm được bình yên đúng với kỳ vọng của mình. Và chú rể năm ấy – sau khi đánh mất một người phụ nữ – thì học được cách trở thành người đàn ông mà anh chưa từng là.
Cuộc sống không luôn diễn ra như ta dự tính. Nhưng đôi khi, chính những vết nứt lại dẫn lối cho một sự trưởng thành đích thực.
Và đám cưới năm ấy, dẫu không trọn vẹn, nhưng là khởi đầu cho nhiều điều đúng đắn hơn.