Ngày tôi đặt chân lên Hà Nội, trời mưa như trút nước. Trong chiếc ba lô rách là vài bộ đồ cũ và một mảnh giấy ghi số điện thoại của chị họ tôi – người từng hứa sẽ xin cho tôi chân phụ quán phở gần bến xe Mỹ Đình. Tôi chẳng có gì ngoài ước mơ đổi đời và một trái tim chưa từng biết đến dối trá.
Tên tôi là Ngọc. Vừa tròn 18 tuổi, tôi từ quê nghèo Thái Bình lên Hà Nội làm thuê với giấc mơ đổi đời. Nhà tôi nghèo lắm, bố mất từ khi tôi lên 9, mẹ thì đau ốm triền miên, đứa em trai đang học lớp 7 cũng đang ráng từng bữa cơm. Tôi học xong lớp 12 nhưng không dám mơ vào đại học, chỉ mong kiếm được ít tiền gửi về cho mẹ và em là mãn nguyện.
Nhờ chị họ xin giúp, tôi bắt đầu làm rửa bát ở một quán phở nổi tiếng, nằm gần khu Trung Hòa – Nhân Chính. Ngày nào tôi cũng thức từ 4 giờ sáng, quét dọn, rửa bát, lau bàn. Tối đến mệt rã rời, chỉ muốn đổ người xuống chiếc nệm mỏng dưới gầm cầu thang ký túc xá công nhân.
Khoảng tháng thứ sáu, tôi để ý có một người đàn ông hay đến ăn phở buổi sáng, ăn xong thường gọi thêm ly cà phê đen và ngồi rất lâu. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, nước hoa thơm mùi sang trọng, có lần còn dúi cho tôi 200 nghìn, bảo là “cho em uống nước”. Tôi lúng túng từ chối, nhưng anh ta chỉ cười, ánh mắt nhìn tôi không giống như mấy gã đàn ông vớ vẩn từng trêu chọc.
Tên anh ta là Hùng, 39 tuổi, làm “bất động sản” – anh nói thế. Hùng nói chuyện nhẹ nhàng, có duyên, khiến tôi thấy mình được chú ý, được trân trọng. Sau vài lần gặp, anh rủ tôi đi uống trà sữa, rồi dần dần, trở thành người đưa đón tôi mỗi tối. Tôi như con chim non lần đầu biết bay – thấy tình yêu là thứ có thể cứu rỗi cả một cuộc đời.
Rồi một hôm, Hùng nói với tôi:
“Em đẻ cho anh một thằng con trai đi, nối dõi tông đường. Chuyện tình cảm không cần danh phận. Em sẽ có 300 triệu, anh lo cho mẹ và em em luôn. Sau này, em muốn mở quán, buôn bán gì, anh giúp hết.”
Tôi nghe mà tim đập thình thịch. 300 triệu? Cả đời tôi chưa từng mơ đến số tiền đó. Cái viễn cảnh làm lại cuộc đời, lo cho mẹ, cho em, rồi có thể mở tiệm tóc nhỏ hay bán nước mía trước trường học quê nhà cứ lởn vởn trong đầu. Tôi đồng ý.
Hùng thuê cho tôi một căn chung cư nhỏ, tầng 18, ở Mỹ Đình. Phòng sạch sẽ, có máy lạnh, có nước nóng, có cả ban công nhìn ra thành phố. Tôi dọn đến ở như vợ chồng với anh ta – tất nhiên không danh phận, không giấy tờ.
Ba tháng sau, tôi có thai. Hùng mừng lắm. Mỗi ngày đều mua đồ bổ, gọi bác sĩ đến khám tận nơi. Anh ta chăm tôi kỹ lưỡng như báu vật. Tôi bắt đầu tin vào chuyện cổ tích. Mẹ ở quê chưa biết gì, tôi giấu – định sau khi sinh con xong, sẽ mang một cục tiền về quê, dựng lại nhà cho mẹ, mua xe đạp mới cho em trai.
Tôi sinh đúng vào một buổi chiều tháng Mười, trời Hà Nội âm u, mưa lất phất. Tôi đau đến chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến con, tôi gồng mình chịu đựng. Bệnh viện quốc tế sạch sẽ, hộ sinh ân cần. Bé trai nặng 3.2kg, da trắng hồng, mắt mở to. Tôi bật khóc khi nghe tiếng con khóc oe oe đầu tiên.
Nhưng điều tôi không ngờ – là đúng lúc ấy, Hùng không có mặt ở bệnh viện. Cũng không có mặt ở nhà. Anh ta không nhắn tin, không nghe máy. Ngày hôm sau, điện thoại tôi bị khóa mạng. Tôi trở về căn chung cư – cửa khóa trái, thẻ từ không còn tác dụng. Bảo vệ nói Hùng đã trả phòng hôm qua.
Tôi ôm con, ngồi bên hành lang tầng 18, trời gió thốc lạnh buốt. Không còn ai. Không có tiền. Không chỗ ở. Không người thân. Tôi biết mình đã bị lừa.
Tôi bế con đi khắp bệnh viện, cầu mong có ai giúp đỡ. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại lẫn dè chừng. Một bà hộ lý cho tôi một hộp sữa, bảo: “Cô về quê đi, ở đây khổ lắm.” Nhưng tôi còn biết đi đâu? Quê thì giấu mẹ, bạn bè chẳng có. Gọi điện cho chị họ thì máy bận, mãi đến tối mới nghe máy và nói lạnh tanh:
Chỉ cần làm một lần, cơn đau đầu gối của bạn sẽ biến mất mãi mãi!
Chỉ cần làm một lần và cơn đau gối của bạn sẽ biến mất mãi …
“Chị cũng đâu biết chuyện em làm bậy vậy. Giờ thì tự lo đi, đừng lôi chị vào nữa.”
Tôi cắt liên lạc với tất cả. Tôi không dám nói với mẹ sự thật, chỉ bảo “con đang làm việc, sinh xong khỏe cả”. Mẹ khóc trong điện thoại, lo cho tôi, nhưng vẫn không biết tôi đang nằm lề đường cạnh con giữa trời đêm Hà Nội.
Ba ngày sau, tôi xin vào ở tạm nhà trọ một bà cô lao công tôi từng gặp ở bệnh viện – cô Sáu, người miền Tây, thương người. Cô cho tôi ở tạm gian bếp nhỏ, không lấy tiền, chỉ nhờ tôi trông cháu phụ cô ban ngày khi cô đi làm. Tôi ứa nước mắt, bế con vào chỗ tạm bợ nhưng ấm tình người. Căn phòng chỉ 9 mét vuông, mái tôn dột, nhưng với tôi lúc ấy còn hơn cung điện.
Tôi đặt tên con là Minh Quân – nghĩa là “vị vua sáng suốt”. Tôi thề sẽ nuôi nó nên người, dù phải trả giá bằng cả thanh xuân của mình.
Thời gian sau đó là chuỗi ngày tôi sống như cái bóng. Ban ngày trông trẻ giúp cô Sáu, ban đêm tôi nhận gấp bao lì xì, dán tem, lắp bút bi thuê – bất cứ việc gì có thể làm khi con ngủ. Có hôm đói quá, tôi ăn nửa ổ bánh mì nhường phần còn lại cho con bú được có sữa.
Tôi đi xin giấy khai sinh cho con – và vấp ngay bức tường đầu tiên. Không có tên cha, không có hộ khẩu Hà Nội. Cán bộ phường hỏi: “Cháu sinh ở đâu? Có giấy chứng sinh không? Cha cháu là ai?”
Tôi không biết nói gì. Hùng đã biến mất. Tài khoản mạng xã hội bị xoá. Không số căn cước, không địa chỉ. Tôi chỉ có một bức ảnh mờ chụp cùng anh ta trong tiệm trà sữa 7 tháng trước – chẳng thể làm chứng cứ gì.
Một luật sư trẻ tên Tuấn, tình cờ biết chuyện qua một bài viết tôi đăng ẩn danh lên Facebook nhóm mẹ bỉm sữa, nhắn cho tôi:
“Chị có thể khởi kiện nếu chị có bằng chứng ADN, dù người cha không nhận. Em sẽ giúp miễn phí.”
Tôi chết lặng. Kiện? Tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng một tia sáng lóe lên. Tôi bắt đầu tìm cách lần ra tung tích của Hùng. Tôi đến quán phở cũ – chủ quán bảo anh ta nghỉ ăn từ lâu. Tôi đi tới khu căn hộ cũ, hỏi bảo vệ cũ, họ bảo anh ta thường đi Lexus trắng, biển số cụ thể – thế là tôi có đầu mối.
Tôi tìm trang mạng về xe, dò theo biển số, rồi nhờ người quen làm ở dịch vụ đăng kiểm tìm tên đăng ký xe – ra một cái tên: Trần Văn Hùng, công ty TNHH địa ốc Gia Thịnh. Tôi tra tiếp thì phát hiện công ty ấy vừa bị phanh phui vì vướng vụ lừa đảo đất nền ở Bắc Ninh.
Tim tôi như nghẹn lại. Hùng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Tôi quyết định công khai câu chuyện, đăng hình ảnh của mình và con, kèm lời kể chân thực, lên mạng xã hội – không còn giấu giếm. Bài viết thu hút hàng nghìn lượt chia sẻ, rồi có một phóng viên báo điện tử liên hệ muốn phỏng vấn.
Bài viết đăng lên, làn sóng dư luận đổ về phía Hùng. Một cô gái khác nhắn tôi, bảo cũng từng bị hắn bỏ rơi khi đang mang bầu, nhưng đã phá thai vì sợ hãi. Rồi một bà mẹ khác gửi ảnh con trai – giống Minh Quân đến sửng sốt.
Tôi gửi đơn lên tòa án quận, nhờ luật sư Tuấn hỗ trợ miễn phí. Phải mất gần nửa năm, nhờ áp lực dư luận và việc xét nghiệm ADN bắt buộc, tòa buộc Hùng phải công nhận con, cấp dưỡng mỗi tháng và xin lỗi công khai vì hành vi bỏ rơi mẹ con tôi.
Nhưng với tôi, tiền cấp dưỡng không quan trọng bằng sự công nhận. Minh Quân có cha hợp pháp trên giấy tờ. Tôi có danh chính để đăng ký tạm trú, đi làm, cho con đi học sau này.
Hai năm sau…
Tôi không còn là cô bé rửa bát năm xưa. Tôi đã học nghề spa, mở tiệm nhỏ gần khu Ngã Tư Sở, tự nuôi sống bản thân và con trai. Minh Quân nay đã 2 tuổi, biết gọi “mẹ ơi”, biết hôn má tôi mỗi sáng.
Hùng không còn dám xuất hiện, cũng chẳng ai thương hại tôi nữa. Có người hỏi: “Em có hận hắn không?” – Tôi cười nhẹ:
“Nếu không có cú ngã đó, tôi vẫn là con bé sống mơ mộng. Bây giờ, tôi tỉnh rồi. Và mạnh hơn bao giờ hết.”
Một buổi chiều cuối thu, khi tôi đang dọn dẹp tiệm spa nhỏ chuẩn bị đóng cửa, có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa kính. Tôi ngẩng lên – và tim như thắt lại.
Là Hùng.
Vẫn vóc dáng cao lớn, vẫn mùi nước hoa quen thuộc, nhưng khác xa cái vẻ đạo mạo ngày xưa. Anh ta gầy hơn, tóc lốm đốm bạc, mắt trũng sâu, gương mặt hằn rõ dấu vết mỏi mệt và hối lỗi. Trên tay anh là một bó hoa cúc họa mi và một con gấu bông đã cũ – không sang trọng, không hào nhoáng.
Tôi đứng chết lặng.
Anh lên tiếng trước, giọng khàn đặc:
“Cho anh 5 phút. Chỉ 5 phút thôi, để nói hết những điều đáng lẽ ra anh phải nói từ lâu.”
Tôi không trả lời, nhưng cũng không đuổi đi. Anh bước vào, cẩn trọng như người bước vào vùng cấm. Minh Quân khi ấy đang nằm nôi, vừa ngủ trưa dậy, mắt mở to nhìn người đàn ông lạ bằng ánh mắt ngơ ngác.
Hùng nhìn con, môi run lên.
“Anh từng nghĩ, mình có thể trốn tránh. Nhưng hai năm qua, ngày nào anh cũng mơ thấy ánh mắt em bế con ngồi ngoài hành lang tầng 18. Anh đã bỏ chạy – không phải vì không thương, mà vì anh sợ…”
Tôi nhíu mày. Sợ gì?
Anh cúi đầu, nói thật chậm:
“Sợ gia đình anh biết. Sợ vợ anh biết. Sợ mất hết những gì anh đang có. Lúc em sinh, anh đã đứng dưới bệnh viện, nhưng không đủ can đảm bước lên. Đó là cái hèn nhất đời anh…”
Tôi chết lặng. Thì ra, anh có vợ.
Anh gật đầu:
“Có. Nhưng bọn anh sống ly thân từ lâu, không con cái. Anh đến với em không phải chơi bời. Anh đã định sẽ ly hôn, rồi nói tất cả với em sau khi con ra đời. Nhưng rồi… anh yếu đuối. Anh chọn cách dễ dàng nhất: biến mất.”
“Khi bài viết của em lan truyền, anh không dám ra mặt vì xấu hổ. Anh bán công ty, rút khỏi mọi thứ, sang Lào sống một thời gian. Nhưng anh vẫn dõi theo hai mẹ con… từng bước. Anh thấy em mạnh mẽ lên từng ngày. Còn anh – thì chưa có một ngày nào sống yên trong lương tâm mình.”
Tôi ngồi lặng thinh. Bao nhiêu năm đau khổ chỉ vì một phút yếu đuối của người đàn ông này. Tôi không biết mình nên giận, hay nên thương.
Anh bước lại gần con, giọng nghẹn lại:
“Minh Quân… bố xin lỗi. Bố không xứng, nhưng nếu được, bố muốn làm lại. Dù chỉ là người đứng từ xa bảo vệ hai mẹ con, cũng được.”
Tôi nhìn con trai – nó đưa tay về phía Hùng, tò mò cầm lấy con gấu bông.
Tôi hít một hơi sâu, nói khẽ:
“Anh không thể quay lại làm người yêu tôi. Nhưng nếu anh thực lòng muốn làm cha thằng bé – hãy chứng minh bằng hành động. Đừng biến mất một lần nữa.”
Hùng gật đầu, mắt đỏ hoe:
“Anh không cầu xin sự tha thứ, chỉ mong được chuộc lại lỗi lầm… bằng cả phần đời còn lại.”
Kể từ hôm đó, Hùng bắt đầu lui tới mỗi cuối tuần. Không ồn ào, không chen vào cuộc sống của tôi, chỉ lặng lẽ đưa đón con đi chơi, mua sách, dẫn đi tiêm, bế con ngủ khi tôi bận tay khách. Anh bắt đầu học cách làm cha, học từng bước đi của con, từng lần con bị sốt mọc răng.
Và tôi – dẫu chưa thể quên, nhưng học được cách bình thản tha thứ.
Ba năm sau, Minh Quân vào mẫu giáo. Trong buổi họp đầu năm, cô giáo hỏi con: “Bố con đâu?”
Minh Quân chỉ tay: “Kia! Bố con là chú Hùng, hay mua kem và kể truyện cho con nghe!”
Tôi quay sang – bắt gặp ánh mắt Hùng nhìn tôi, lặng lẽ nhưng chân thành.
Trong cuộc đời này, có những vết thương không thể xoá, nhưng có thể lành – nếu người ta biết ăn năn, và người ở lại biết mở lòng.
Tôi không cần một “cái kết viên mãn” kiểu cổ tích. Tôi chỉ cần một người cha thực sự cho con trai mình. Và bây giờ, tôi đã có điều đó.