Ngày cưới, Ngọc là cô giáo mầm non hiền lành, khuôn mặt đẹp theo kiểu dịu dàng, phúc hậu. Nhưng chỉ vài tháng sau, gương mặt ấy liên tục xuất hiện với những vết sưng tím, bầm dập – dấu tích từ những trận đòn ghen vô cớ của Hải.
Hải làm chủ một gara ô tô, có chút tiền, lại háo thắng. Càng có tiền càng lên mặt, càng xem vợ như món đồ sở hữu. Ngọc đi chợ lâu 10 phút – tát. Về muộn 30 phút – đấm. Không ăn cơm cùng – đạp ngã.
Hàng xóm từng can ngăn. Ngọc từng bỏ về nhà mẹ, nhưng lại lủi thủi quay về vì tin lời xin lỗi, tin rằng: “Anh ấy sẽ thay đổi.”
Đến khi cô mất đứa con đầu lòng sau một cú đạp của Hải, Ngọc mới tỉnh.

Tối nằm trong bệnh viện, nhìn vào gương và thấy gương mặt bầm dập đến mức chính mình còn không nhận ra, Ngọc nói khẽ:
“Tôi phải làm lại cuộc đời”
Và cô chọn cách thứ hai.
Một ngày, Ngọc biến mất không dấu vết. Không lá thư, không lời nhắn. Gia đình không biết, hàng xóm không rõ, Hải thì điên cuồng đi tìm.
Nhưng không ai biết rằng Ngọc đã gom hết tiền để dành, vay mượn thêm bạn bè và lên Sài Gòn để thực hiện một quyết định táo bạo:
Phẫu thuật thay đổi khuôn mặt.
Đôi mắt được cắt mí, sống mũi được nâng, xương hàm chỉnh lại, cằm V-line… Sau 18 tháng, Ngọc không còn là Ngọc nữa.
Một gương mặt sắc sảo, quyến rũ, hiện đại – khác xa cô giáo hiền lành ngày xưa.
Cô đổi tên thành An Khanh, xin làm lễ tân khách sạn, rồi thăng lên quản lý nhờ sự khéo léo và thông minh.
Cuộc đời mới bắt đầu.
Nhưng trong sâu thẳm, vẫn còn một vết thương chưa lành: Hải.
Cô muốn quay lại – không phải để yêu thương.
Mà để kết thúc nỗi ám ảnh cuối cùng.
Tình cờ, Ngọc thấy gara của Hải vừa mở chi nhánh mới. Cô chuẩn bị kỹ: váy đỏ, son đỏ, ánh mắt sắc như lửa.
Hải không nhận ra cô.
Chỉ thấy một người phụ nữ đẹp lạ đến mức choáng váng.
“Chào anh, tôi muốn bảo dưỡng xe.”
Hải lập tức bị hút hồn:
“Để tôi đích thân phục vụ chị.”
Tối ấy, hắn chủ động xin số. Ngọc chỉ cười:
“Nếu anh muốn… thì phải theo đuổi cho xứng đáng.”
Và Hải bắt đầu lao vào cuộc chinh phục, say mê, săn đón y như thuở mới quen Ngọc ngày xưa.
Nhưng rồi Ngọc nhận ra: Hải chẳng hề thay đổi.
Vẫn ghen tuông, gia trưởng, thích sở hữu.
Chỉ khác là lần này cô đủ tỉnh táo để không trở thành nạn nhân nữa.
Cô âm thầm ghi âm, chụp hình, lưu lại tin nhắn – chuẩn bị cho một cú lật mặt hoàn hảo.
Cho đến một đêm…
Hải đưa Ngọc về, say rượu, vừa ghen vừa cáu:
“Đàn bà của tôi không được nhìn thằng khác! Cô phải nghe tôi!”
Hắn lao tới giật điện thoại, nhưng Ngọc bình tĩnh mở màn hình – để lộ ảnh cưới ngày xưa.
Hải chết lặng.
“…Cô… là Ngọc?”
Ngọc đáp lạnh:
“Đúng. Là người vợ mà anh đánh suýt chết. Người mất con. Người anh đạp ra khỏi cuộc đời.”
Hải run bần bật:
“Anh… tưởng em đã…”
“Chết à? Em cũng từng nghĩ thế.”
Ngọc lấy USB đặt lên bàn:
“Trong này là bằng chứng anh bạo hành, đe dọa, cưỡng ép. Nếu đưa lên công an – anh mất sạch.”
Hải khuỵu xuống:
“Ngọc… anh sai… nhưng anh yêu em…”
Ngọc nhìn hắn, nở nụ cười nhạt:
“Anh hãy yêu người vợ mới của anh đi.”
Hải nghẹn lại:
“Anh… ly hôn rồi. Từ lúc em biến mất. Anh bỏ gara, bỏ hết… anh tìm em cả năm trời.”
Câu nói ấy khiến lòng Ngọc nhói lên – không phải thương mà là buồn cho cả hai.
Nhưng cô biết:
Không có gì quay lại được.
“Cảm ơn anh đã từng tìm.” – Ngọc nói. – “Nhưng cuộc đời em không còn thuộc về anh nữa.”
Cô quay bước. Hải gọi theo, giọng tan nát:
“Ngọc! Nếu sau này… em mệt mỏi quá… em cứ gọi cho anh một lần…”
Ngọc dừng lại, chỉ nói:
“Nếu anh thực sự thương một người phụ nữ nào… thì đừng bao giờ đánh cô ấy. Thế là đủ.”
Ngọc rời khỏi Hải nhẹ như một cái thở dài. Không tố cáo, không scandal, không muốn hủy hoại hắn.
Bởi vì cô hiểu:
Trả thù không phải là làm người khác đau.
Mà là bản thân mình không còn bị họ làm đau nữa.
Tối hôm đó, Ngọc cởi đôi giày cao gót, nằm xuống, thoa lại lớp son nhẹ – và cười thật sâu:
“Mình đã trở về với chính mình.”
Trong hồ sơ bệnh án năm nào có dòng:
“Bệnh nhân bị tổn thương nặng về thể chất và tinh thần.”
Nhưng nếu gặp An Khanh bây giờ, không ai biết cô từng bước ra từ địa ngục.
Và điều lớn nhất cô học được là:
Sống sót – đôi khi chính là chiến thắng đẹp nhất.
Sau khi Ngọc đi rồi, Hải ngồi một mình trong gara tối, nhìn căn phòng trống và bức ảnh cưới cũ. Lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu rằng có những mất mát… không bao giờ chuộc lại được.
Hải nhận ra:
-
Tình yêu không giữ được bằng nắm đấm.
-
Một người phụ nữ có thể tha thứ nhiều lần, nhưng khi họ quyết định rời đi, đó là mãi mãi.
-
Sự hối hận muộn màng không cứu được quá khứ, chỉ có thể cứu chính mình trong tương lai.
Từ hôm đó, Hải không còn lớn tiếng với bất kỳ người phụ nữ nào – kể cả nhân viên, khách hàng, mẹ già ở nhà.
Đó là cách duy nhất hắn có thể chuộc lỗi với quá khứ mà không thể thay đổi.