Cưới Nam – một cậu sinh viên nghèo y khoa, cô vừa làm công nhân, vừa đi rửa bát thuê, tích cóp từng đồng để lo cho chồng ăn học.
10 năm ròng, cô gầy rộc đi, quần áo vá chằng vá đụp, trong khi Nam thì ngày một bóng bẩy, áo sơ mi phẳng lì, giày thơm mùi hàng ngoại.

Ngày Nam tốt nghiệp, cầm tấm bằng bác sĩ, anh ta hứa sẽ “để em hết khổ”.
Nhưng đời không như phim.
Vừa vào làm tại bệnh viện lớn trong thành phố, Nam bắt đầu thay đổi:
đi sớm về khuya, điện thoại đặt mật khẩu, nói chuyện với vợ cũng bằng giọng kẻ cả.
Lan vẫn nhẫn nhịn, nghĩ do anh bận. Cho đến hôm cô vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại chồng:
“Anh nói chuyện ly hôn với vợ chưa? Em không muốn làm người thứ ba mãi.”
Tim cô như có ai bóp nghẹt.
Anh từng nói cô là người duy nhất, là hậu phương cả đời — vậy mà giờ đây, khi anh thành danh, lại xem cô như cái gánh nặng.
Chiều hôm đó, Nam về nhà, lạnh lùng đặt trước mặt vợ tờ đơn ly hôn, nói dửng dưng:
“Anh không còn tình cảm. Em ký đi. Anh sẽ bù cho em một khoản tiền, coi như đền đáp công sức.”
Lan lặng người.
Tiền ư? Tiền nào mua nổi mười mấy năm tuổi trẻ cô đã hy sinh?
Không cãi, không khóc, cô chỉ gật đầu:
“Được. Nhưng mai anh nhớ có mặt ở bệnh viện. Em có chuyện muốn nói với giám đốc của anh.”
Sáng hôm sau, Lan ăn mặc chỉnh tề, tay cầm xấp giấy tờ bước vào bệnh viện nơi Nam đang làm.
Giám đốc cùng vài bác sĩ khác đang họp, thấy cô đến, tưởng có việc gấp.
Lan mở tập hồ sơ, giọng bình tĩnh đến rợn người:
“Tôi là vợ hợp pháp của bác sĩ Nguyễn Minh Nam. Tôi là người đã trả toàn bộ học phí suốt 10 năm học y của anh ấy – gần 600 triệu đồng. Tôi cũng là người đứng tên vay vốn hộ anh ấy khi anh chưa có bằng tốt nghiệp. Đây là toàn bộ giấy chuyển tiền, hóa đơn và bản sao hợp đồng vay nợ.”
Căn phòng im phăng phắc.
Giám đốc cau mày, còn Nam tái mét mặt, lắp bắp:
“Lan, em… em làm gì thế?”
Cô cười nhạt:
“Tôi đến để xin rút tên khỏi tất cả khoản bảo lãnh cho anh. Và xin báo lại rằng anh Nam đã dùng danh nghĩa vợ hợp pháp để ký hợp đồng vay vốn trước đây. Từ nay, tôi không chịu trách nhiệm về bất kỳ khoản nào anh ta mang tên tôi nữa.”
Nói rồi cô đặt tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký lên bàn giám đốc, giọng dõng dạc:
“Anh ta có thể bỏ vợ, nhưng không thể xóa được sự thật mình là kẻ phụ bạc, quên ơn người đã nuôi ăn học thành người.”
Giám đốc nhìn Nam với ánh mắt thất vọng.
Cả phòng họp sững sờ.
Nam cúi gằm, mồ hôi túa ra.
Còn Lan quay người bước đi, lưng thẳng, dáng bình thản đến lạnh lùng.
Cánh cửa phòng họp khép lại —
và cũng là lúc vị bác sĩ “thành đạt” mất đi tất cả: danh dự, niềm tin, và người phụ nữ đã vì mình hi sinh cả thanh xuân.