Trước khi bố vợ hấp hối thì ông gọi đến đưa cho tôi cả nửa tỷ rồi dặn phải GIẤU KÍN, dù tôi và vợ đã ly hôn

Trong căn phòng bệnh trắng toát, ông nằm nghiêng, giọng khàn đục, yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng rực và kiên nghị.

 Ông đưa cho tôi một túi nylon đen nặng trĩu cùng một phong bì dán kín, trên ghi vỏn vẹn vài chữ:

“Chỉ mở sau khi bố mất.”

Ông nắm lấy tay tôi, run run nói nhỏ:

“Giữ kín nhé… đừng để ai biết.”

Tôi gật đầu, không hỏi thêm.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy lòng mình trĩu nặng.

Ngày ông mất, cả nhà rối ren lo tang lễ.

Vợ cũ tôi cũng trở về — vẫn dáng vẻ quen thuộc, lạnh lùng và có phần xa cách. Cô đứng cạnh người chồng mới, thỉnh thoảng chỉ tay điều khiển người khác dọn dẹp. Tôi lặng lẽ làm phần việc của mình, không nói một lời.

Khi đám tang dần lắng xuống, tôi tìm một góc khuất, mở phong bì theo lời dặn.

Bên trong là một tờ giấy gấp cẩu thả, chữ viết run run:

“Con rể,

Bố biết ngày xưa con bị con gái bố bỏ, nhưng con chưa bao giờ trách móc.

Bố cũng biết con từng âm thầm giúp bố trả nợ — số tiền khi xây nhà năm đó, bố chưa bao giờ quên.

Giờ con và con gái bố không còn là vợ chồng, nhưng ơn nghĩa vẫn là ơn nghĩa, và người tử tế xứng đáng được nhận lại.

Túi nylon kia toàn tiền âm phủ, để đánh lạc hướng nếu ai tò mò mở sớm.

Tiền thật bố giấu trong ngăn kéo bàn làm việc của bố.

Chìa khóa nằm dưới đáy hộp thuốc màu xanh trên kệ tủ.

Lấy đi, trước khi người khác kịp tìm thấy.”

Tôi lặng đi một lúc.

Bao kỷ niệm xưa ùa về — những đêm mưa tôi chạy xe cả chục cây số chở gạch cho ông, những sáng đi phụ hồ để gom tiền trả giúp nợ xây nhà. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Ông là bố vợ mình, giúp được gì thì giúp.”

Chẳng ngờ, ông vẫn nhớ.

Tôi gấp lá thư, giấu kín, rồi quay vào nói nhỏ với vài người thân:

“Để tôi thu dọn đồ của bố, gọn gàng rồi gửi lại cho gia đình.”

Họ gật đầu, chẳng ai để tâm.

Tôi bước vào phòng, mở hộp thuốc màu xanh, lấy chìa khóa, rồi mở ngăn kéo.

Một chiếc hộp sắt nhỏ hiện ra, bên trong xếp ngay ngắn những cọc tiền mới tinh, còn nguyên băng niêm.

Tôi hít sâu, bình tĩnh bỏ tất cả vào balo, khóa lại.

Ra phòng khách, vợ cũ liếc nhìn tôi, môi cong nhẹ:

“Anh vẫn nghèo như xưa, không hiểu bố tôi gọi anh về làm gì…”

Tôi nhìn thẳng vào cô, giọng trầm tĩnh:

“Bố gọi tôi… để giao lại thứ ông thật sự quý.

Còn cái túi kia — các người cứ giữ mà xài.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi.

Sau lưng vang lên tiếng xé túi, rồi tiếng hét thất thanh khi họ phát hiện bên trong toàn là tiền vàng mã.

Tôi không ngoảnh lại, chỉ siết chặt quai balo, đi thẳng — lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình thật sự được ngẩng cao đầu.

Vài hôm sau, cô ấy gọi cho tôi.

Giọng không còn gay gắt, chỉ khẽ khàng:

Dù sao… ngày trước anh cũng đã đối xử tốt với gia đình em. Có lẽ bố làm vậy cũng phải.

Tôi im lặng, chỉ mỉm cười.

Không còn hận, không còn trách.

Chỉ còn sự biết ơn dành cho người cha già đã ra đi, nhưng vẫn kịp để lại chút ấm lòng cho một người từng là con rể.

Số tiền ấy, tôi không xem như “đền đáp”.

Tôi coi đó là một phần nghĩa tình — món quà cuối cùng của người đã khuất.

Tôi sẽ dùng nó cho những việc có ích, để tấm lòng của ông được tiếp nối…

và để tình nghĩa giữa con người với nhau, vẫn còn có chỗ để sống.

Đôi khi, không phải ai rời khỏi cuộc đời ta cũng để lại cay đắng.

Có những người, dù đã không còn là người thân, vẫn chọn cách lặng lẽ trả lại cho ta sự công bằng bằng tấm lòng tử tế.

Và cũng có những món quà, không mang giá trị vật chất, mà là lời nhắc:

“Đừng sống tốt vì hy vọng được đáp lại — hãy sống tốt, vì thế giới vẫn cần những người tử tế như bạn.”

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/truoc-khi-bo-vo-hap-hoi-thi-ong-goi-den-dua-cho-toi-ca-nua-ty-roi-dan-phai-giau-kin-du-toi-va-vo-da-ly-hon-d328288.html