Trúng số 4 tỷ tôi cho em gái vợ 300 triệu, không cho anh trai ruột một đồng chỉ vì một câu hỏi 

Tối hôm đó, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho vợ. Nghe xong, cô ấy sững người một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc.

Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Công việc không quá áp lực, nhưng cũng đủ để tôi bận rộn cả ngày. Vợ tôi ở nhà làm nội trợ và kinh doanh online. Dù thu nhập không cao, chúng tôi vẫn luôn hạnh phúc với cuộc sống giản dị, đủ đầy trong khả năng của mình.

Một buổi chiều tan làm, khi đi ngang qua quầy vé số bên đường, tôi vô tình gặp người bán vé số nên mua đại một tấm, mua thì mua thôi chứ chẳng hề kỳ vọng gì. Thế nhưng, tối hôm đó, khi dò kết quả, tôi không thể tin vào mắt mình: tấm vé số của tôi đã trúng giải độc đắc trị giá 4 tỷ đồng. Ban đầu, tôi vui mừng khôn xiết, nhưng niềm vui ấy nhanh chóng nhường chỗ cho một suy nghĩ khác thường.

Tôi không nói với vợ hay bất kỳ ai trong gia đình. Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng kỳ quặc: “Dùng cơ hội này để thử lòng những người thân thiết xung quanh”. Tôi muốn biết lúc mình khó khăn nhất, ai sẽ là người thật lòng sẵn sàng giúp đỡ mà không toan tính. Ý nghĩ ấy chiếm lấy tâm trí tôi suốt đêm dài.

Sáng hôm sau, tôi bắt đầu kế hoạch trong âm thầm. Tôi nói với vợ dạo này cảm thấy không khỏe, có lẽ phải đi khám bệnh. Vợ lo lắng ra mặt, liên tục hỏi han và khuyên tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để công việc làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Thấy vợ quan tâm như vậy, tôi hơi áy náy, nhưng vẫn quyết định tiếp tục thực hiện kế hoạch.

Tôi bắt đầu bằng việc gọi điện cho anh ruột. Tôi tỏ ra yếu ớt và nói rằng mình vừa đi khám và được bác sĩ chẩn đoán cần phẫu thuật gấp. Tôi bịa thêm là chi phí phẫu thuật quá cao nên vợ chồng tôi không đủ khả năng chi trả. Lặng im một lúc, anh trai đáp lại với giọng điệu ái ngại:

– Em à, anh cũng đang khó khăn, không giúp được em đâu.

Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng:

– Dạ, không sao đâu anh. Em sẽ tìm cách khác.

Sau đó, tôi tiếp tục gọi cho vài người bạn thân và họ hàng khác. Câu trả lời nhận được đa phần là từ chối, với đủ mọi lý do: người thì đang phải lo trả nợ, người thì vừa có việc lớn, người khác lại khéo léo tránh né. Càng nghe những câu trả lời ấy, tôi càng cảm thấy thất vọng và buồn bã. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện câu hỏi: tình thân và tình bạn liệu có dễ dàng bị lung lay chỉ vì tiền bạc?

Vợ tôi nhận ra tôi có gì đó bất thường nên cô ấy liên tục gặng hỏi (Ảnh minh họa)

Ở nhà, vợ tôi nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng. Dù tôi chỉ nói rằng mình bị cảm nhẹ, cô ấy vẫn nghi ngờ vì tôi thường xuyên thẫn thờ, ngồi một mình suy nghĩ. Cô ấy hỏi thẳng:

– Anh có chuyện gì giấu em phải không?

Nhưng tôi chỉ lắc đầu, nói rằng mình áp lực công việc. Vợ nhìn tôi rất lâu, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhưng không gặng hỏi thêm.

Khi thất vọng gần như chạm đáy, tôi chợt nhớ đến Trang – em gái của vợ tôi. Trang là mẹ đơn thân, cuộc sống vô cùng khó khăn. Dù vậy, tôi vẫn luôn cảm nhận ở Trang một sự chân thành và tốt bụng. Tôi quyết định thử tìm đến Trang như một niềm hy vọng cuối cùng.

Gặp tôi, Trang hốt hoảng khi thấy vẻ mặt xanh xao của tôi. Tôi kể rằng mình cần vay một số tiền lớn để chữa bệnh. Trang im lặng, ánh mắt đầy trăn trở. Một lúc sau, cô ấy mở ngăn tủ, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đã cũ và đưa cho tôi. Trang nói, giọng nghẹn ngào:

– Đây là toàn bộ số tiền em dành dụm được. Không nhiều, nhưng anh cứ cầm tạm, đừng lo nghĩ quá.

Lời nói và hành động của Trang khiến tôi sững sờ. Người mà tôi nghĩ khó có khả năng giúp mình lại sẵn sàng chia sẻ những gì ít ỏi nhất. Cảm giác áy náy và biết ơn xen lẫn, tôi không cầm được nước mắt.

Cuối cùng, tôi quyết định chấm dứt kế hoạch thử lòng này. Tối hôm đó, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho vợ. Nghe xong, cô ấy sững người một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc.

– Anh này, ở đời, mình giúp người thì người giúp lại, không thể lấy lý do hỏi mượn tiền mà đánh giá một con người, cho mượn thì tốt, không cho thì xấu. Như vậy thì không được, ai cũng có hoàn cảnh của mình. Biết đâu sau này có thể chúng ta cũng sẽ là một trong số đó.

Nghe vợ nói, lòng tôi mới dịu bớt. Tôi nhận ra rằng hành động của mình đã đặt người khác vào tình thế khó xử, thậm chí có thể làm tổn thương những mối quan hệ quan trọng. 

Sau đó, tôi bàn với vợ cho Trang 300 triệu để em góp mua nhà. Còn anh trai ruột và người khác thì không. Tôi nghĩ, mình may mắn như vậy thì cần “tán lộc” một chút nhưng chỉ nên trao cho những người đối đãi thật lòng với mình mà thôi.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/trung-so-4-ty-toi-cho-em-gai-vo-300-trieu-khong-cho-anh-trai-ruot-mot-dong-chi-vi-mot-cau-hoi-d258438.html