Tôi đưa bạn gái đi du lịch Nha Trang và điều không ngờ là chuyến đi ấy lại phơi bày một sự thật đ:ộng tr:ời

“Có những chuyến đi, không phải để nghỉ dưỡng, mà để lột trần những gì chúng ta không muốn thấy.”

Tôi từng nghĩ mình đang giữ một mối tình đẹp – êm dịu như sóng biển. Cho đến khi Nha Trang – thành phố của nắng, gió và vị mặn – kéo tấm rèm mộng mị xuống, để lộ ra một sự thật lạnh buốt.

Tôi quen Linh trong một buổi tụ họp bạn bè cách đây gần một năm. Cô ấy không xinh rực rỡ, cũng chẳng phải kiểu nổi bật giữa đám đông, nhưng lại có một nét dịu dàng khiến tôi thấy bình yên. Sau vài lần cà phê, xem phim, những cái nắm tay đầu tiên, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Mẹ tôi – một người kỹ tính và có phần bảo thủ – không dễ dàng chấp nhận bạn gái của con trai. Nhưng khi tôi kể về Linh, mẹ chỉ hỏi đúng một câu: “Con bé có nghiêm túc không?” Tôi gật đầu chắc nịch.

Kỳ nghỉ lễ năm đó, cả nhà tôi – gồm bố mẹ, chị gái và cháu nhỏ – quyết định đi Nha Trang vài ngày. Tôi ngỏ ý muốn đưa Linh đi cùng. Mẹ có vẻ đắn đo, nhưng sau cùng cũng đồng ý, với điều kiện: Linh đi với tư cách “bạn gái nghiêm túc”, không phải kiểu yêu chơi bời.

Linh nghe tin thì mừng lắm. Cô ấy dành cả tuần chuẩn bị – mua váy mới, chọn đồ tắm biển, thậm chí còn học nấu vài món hải sản để “ghi điểm” với mẹ tôi. Nhìn cô háo hức, tôi thấy ấm lòng. Tôi tin chuyến đi này sẽ là bước tiến lớn – có thể là khởi đầu cho một chặng đường lâu dài hơn.

Ngày đầu đến Nha Trang, mọi thứ suôn sẻ. Linh rất hòa đồng – cô ấy bồng bế cháu tôi, phụ mẹ tôi nấu ăn, trò chuyện tự nhiên với chị tôi. Mẹ tôi bắt đầu tấm tắc: “Con bé khéo tay, lại biết điều.”

Tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Có lẽ, mình đã chọn đúng người.

Nhưng rồi ngày thứ ba đến.

Hôm đó trời mưa nhẹ. Cả nhà quyết định ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Tôi rủ Linh đi dạo một vòng quanh khu resort, chụp vài bức ảnh. Cô ấy bảo hơi mệt, muốn ở lại nghỉ. Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì, rồi xách máy ảnh ra ngoài một mình.

Khoảng hơn một tiếng sau, tôi quay về phòng. Linh không có ở đó. Điều làm tôi khựng lại là… chiếc điện thoại của cô ấy vẫn nằm trên giường. Linh vốn là người không rời điện thoại nửa bước – thậm chí chỉ để đi lấy nước.

Linh đâu rồi?

Tôi thử đi quanh khu resort. Khi vừa bước đến khu spa tầng trệt, tôi chợt dừng lại.

Linh đang ngồi ở một góc khuất, cạnh một người đàn ông lạ. Họ không nhìn thấy tôi – tôi đứng nấp phía sau dãy kính trang trí có rèm lá rũ xuống. Người đàn ông đó mặc sơ mi trắng, tóc vuốt kỹ, gương mặt chững chạc – có lẽ hơn Linh khá nhiều tuổi.

Nhưng thứ khiến tôi lạnh sống lưng là… ánh mắt Linh nhìn anh ta. Không phải ánh mắt dành cho một người xa lạ. Đó là thứ ánh nhìn dịu dàng, có chút e thẹn, và hơn cả – là sự thân thuộc.

Tôi đứng bất động, như bị gắn rễ xuống sàn. Anh ta cầm tay Linh. Cô ấy không rút lại. Cô chỉ mỉm cười – nụ cười mà tôi nghĩ mình từng là người duy nhất có được.

Tối hôm đó, tôi không nói gì. Linh cư xử như bình thường – cười đùa với mẹ tôi, nắm tay cháu tôi chơi trò ghép hình. Tôi không nhìn cô ấy bằng ánh mắt cũ nữa. Tôi nhìn như thể đây là một người lạ, đang diễn rất giỏi một vai diễn trong gia đình tôi.

Sáng hôm sau, tôi giả vờ đau đầu, không đi Vinpearl cùng cả nhà. Tôi nhờ một người bạn làm trong ngành khách sạn dò giúp – anh ta quen nhân viên quản lý ở resort. Tôi gửi ảnh người đàn ông và chỉ sau nửa giờ, tôi nhận được tin nhắn: “Anh ta tên Vinh, phòng 801 – tầng trên cùng.”

Buổi chiều hôm ấy, tôi đứng ở ban công phòng kế bên, quay lại đoạn video. Khi Linh gõ cửa phòng 801, tay cầm túi nhỏ, tôi đã biết mình cần thấy tận mắt điều gì. Cô ấy gõ hai cái nhẹ, rồi khi cửa mở, cả hai nhìn nhau rất lâu, sau đó ôm nhau. Không phải kiểu ôm xa lạ. Mà là kiểu ôm của hai người đã rất thân quen.

Tối đó, tôi mở điện thoại, chiếu đoạn video ngắn trước mặt Linh. Không nói một lời.

Cô ấy biến sắc. Mặt tái đi, rồi ửng đỏ. Mất vài phút, cô mới cất giọng, nhỏ đến mức gần như không nghe rõ:

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

Chỉ một câu. Không biện minh. Không khóc. Chỉ là một lời thú nhận – quá muộn.

Tôi gằn giọng:

“Anh ta là ai?”

Linh cúi đầu rất lâu. Rồi nói – như thể đang gỡ một chiếc mặt nạ mà cô đã đeo quá lâu:

“Anh ấy là người yêu cũ… Hay đúng hơn, là chưa từng ‘cũ’ hẳn.”

Hóa ra, Vinh là mối tình suốt ba năm đại học của Linh. Họ yêu sâu đậm, nhưng rồi Vinh đi du học. Linh đợi, rồi mất liên lạc, tưởng anh đã có người mới. Khi cô buông bỏ, tôi xuất hiện.

“Em nghĩ mình đã quên được anh ấy. Nhưng ngay trước chuyến đi này… anh ấy bất ngờ liên lạc lại. Nói rằng đã về nước. Em không dám từ chối.”

Tôi bật cười – một kiểu cười đắng nghẹn.

“Rồi em lén gặp ‘một lần’ mỗi ngày khi gia đình anh đang vui vẻ, phải không?”

Cô ấy im lặng.

“Em từng yêu anh không?”

Linh nhìn tôi – ánh mắt đã ướt:

“Có. Nhưng… không đủ để quên được người cũ.”

Tôi đứng dậy. Trái tim như bị vắt kiệt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

“Cảm ơn em. Nhờ có chuyến đi này, anh nhìn rõ mọi thứ.”

Tôi quay đi, không cần nghe gì thêm. Không giận dữ, không la hét. Chỉ là một cảm giác… nhẹ nhõm. Như thể vừa rút ra được một con dao đã cắm trong lưng từ lâu.

Sáng sớm hôm sau, tôi đặt vé riêng cho Linh về trước. Không tiễn. Không nói lời tạm biệt.

Ngày gia đình trở lại Sài Gòn, mẹ hỏi Linh đâu. Tôi chỉ trả lời:

“Bọn con chia tay rồi.”

Mẹ tôi định hỏi tiếp, nhưng thấy ánh mắt tôi – bà im lặng.

Hai tháng sau, tôi thấy Linh đăng ảnh chụp ở Đà Lạt. Bên cạnh là Vinh. Họ nắm tay nhau, cười rạng rỡ như chưa từng có vết nứt nào.

Một người bạn gửi ảnh cho tôi, hỏi:

“Không phải bạn gái mày sao?”

Tôi chỉ nhắn lại:

“Cũ rồi. Nhẹ như mây.”

Tôi không ghét Linh. Cô ấy không hoàn toàn xấu. Chỉ là đã chọn cách ích kỷ để giữ một người trong tim, và thử một người khác để lấp đầy khoảng trống.

Từ sau chuyến đi đó, tôi không còn vội vã trong tình yêu. Tôi học cách lắng nghe – không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng giữa hai người.

Và tôi nhận ra:

Tình yêu không nằm ở việc nắm tay nhau những lúc rực rỡ nhất – mà là có dám thành thật với nhau cả khi lòng mình đầy những mảng tối.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/toi-dua-ban-gai-di-du-lich-nha-trang-va-dieu-khong-ngo-la-chuyen-di-ay-lai-phoi-bay-mot-su-that-dong-troi-d293990.html