Tổ chức đám cưới linh đình để kiếm lời, ai ngờ tiền đâu chẳng thấy, chỉ thấy nhận lại bài học muối mặt 

Càng nghĩ, anh càng phấn khích, hình dung đến cảnh ngồi đếm từng xấp tiền dày cộp sau đám cưới mà lòng háo hức vô cùng.

Từ nhỏ, Hùng đã mơ ước về một đám cưới thật linh đình, nơi anh là chú rể bảnh bao đứng giữa rạp cưới xa hoa, khách khứa đông nghịt, ai nấy đều trầm trồ. Đối với Hùng, một đám cưới hoành tráng không chỉ là ngày vui mà còn là cách khẳng định vị thế, thể diện của bản thân trước họ hàng, bạn bè. Khi đến tuổi lấy vợ, anh quyết tâm biến giấc mơ ấy thành hiện thực.

Cưới được Lan Hùng càng có thêm động lực để làm đám cưới trong mơ. Anh bàn bạc với gia đình, quyết định thuê hẳn một nhà hàng sang trọng, dựng rạp phủ kín cả con phố, đặt tiệc toàn sơn hào hải vị, rượu ngoại đắt tiền. Để tạo điểm nhấn, anh còn mời ca sĩ nổi tiếng về hát, trang trí hoa tươi nhập khẩu, thậm chí thuê cả đội quay phim chuyên nghiệp để ghi lại từng khoảnh khắc.

Bố mẹ Hùng thoáng lo lắng về khoản tiền tổ chức, nhưng anh tự tin:

 “Cưới hoành tráng thì khách cũng phải biết ý mà bỏ phong bì dày chứ! Mình đầu tư xứng đáng thì phải có lời.”

Đúng như mong đợi, ngày cưới diễn ra long trọng hơn cả tưởng tượng. Khách mời đông kín, bàn tiệc lúc nào cũng rộn rã tiếng nói cười. Ai nấy đều khen đám cưới quá hoành tráng, chụp ảnh lia lịa, quay video đăng lên mạng, thậm chí có người còn xuýt xoa:

 “Đám cưới này chắc tốn bạc tỷ! Đẳng cấp thật sự!”

Hùng hãnh diện vô cùng, cảm giác mình như nhân vật chính trong một bộ phim hoàng gia. Nhìn dòng người xếp hàng tặng phong bì, anh càng tin chắc rằng đám cưới này không chỉ lấy lại vốn mà còn lời lớn. Cả buổi tối, anh cười không ngớt, rạng rỡ trong bộ vest lịch lãm, liên tục nâng ly chúc tụng.

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Khi tiệc tàn, khách khứa đã ra về, Hùng và Lan háo hức ngồi kiểm phong bì. Ban đầu, anh đếm khá hăng say, nhưng càng mở, mặt càng tái mét. Có người đi hai vợ chồng nhưng bỏ đúng 300 nghìn, có phong bì còn trống trơn, có cái ghi lời chúc mà không có tiền. Một số họ hàng xa chỉ bỏ vỏn vẹn 100 nghìn. 

Từng phong bì, từng con số trước mắt như một cú tát thẳng vào niềm kiêu hãnh của Hùng. Những người mà anh tưởng sẽ bỏ dày lại hóa ra chỉ bỏ tượng trưng, còn những ai anh hy vọng nhất thì lại khiến anh thất vọng ê chề. Tổng cộng, số tiền thu về còn chưa bằng một nửa số tiền bỏ ra tổ chức tiệc cưới.

Hùng sững sờ, cầm một xấp phong bì mà tay run run, miệng lắp bắp:

 “Sao… sao lại thế này? Mọi người chẳng biết ý gì cả?!”

Lan thở dài, đặt nhẹ tay lên vai chồng, giọng bình tĩnh:

“Anh à, cưới là chuyện vui, mình tổ chức vì hạnh phúc chứ không phải để tính toán lời lỗ. Mình quá kỳ vọng nên mới thất vọng thôi.”

Nhưng Hùng không dễ dàng chấp nhận. Cảm giác hụt hẫng, thất vọng, thậm chí là cay cú trào dâng trong lòng anh. Trong mắt anh, đây chẳng khác nào một sự phản bội. Mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tốn kém thế này, vậy mà nhận lại chẳng được bao nhiêu.

Tối hôm đó, vẫn chưa nguôi ấm ức, Lan lên mạng đăng một dòng trạng thái đầy ẩn ý. Bạn bè nhanh chóng vào bình luận, người thì đồng cảm: “Ôi, chuyện này gặp hoài. Đúng là người tính không bằng trời tính.” Người thì trách móc: “Sao khách lại thiếu ý tứ vậy trời?” Có người còn hỏi thẳng: “Thế tổng thu lại được bao nhiêu, có bù nổi tiền tiệc không?”

Nhưng cao trào chưa dừng lại ở đó. Một người họ hàng xa bất ngờ để lại bình luận:

“Lan ơi, chuyện này bác cũng định nói với cháu. Mọi người đi đám cưới không phải để trả nợ nhà hàng giúp cô dâu chú rể đâu. Cưới là chuyện vui, ai có nhiều đi nhiều, có ít đi ít, không thể trách cứ. Mà bác nhớ không nhầm, hôm trước hai đứa qua mời cưới, cháu bảo ‘không quan trọng tiền mừng, chỉ cần đến chung vui’ mà nhỉ?”

Lời bình luận ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Lan. Những người bạn trước đó đang an ủi cũng bỗng chùng xuống, không ai dám tiếp tục bàn luận. Lan cầm điện thoại, mặt nóng ran, chẳng biết nên trả lời thế nào. Những lời nói lúc trước của mình giờ quay ngược lại thành cái bẫy. Chẳng lẽ lại bảo “cháu nói vậy thôi chứ thực ra kỳ vọng lắm”?

Bên cạnh, Hùng cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác càng thêm chua chát. Đám cưới trong mơ, rượu ngon, tiệc sang, ánh đèn lộng lẫy… rốt cuộc chỉ đổi lại một sự thật trần trụi: họ đã kỳ vọng quá nhiều vào lòng hào phóng của người khác.

Hùng thở hắt ra, bỏ điện thoại xuống, chán nản nhìn quanh căn phòng tân hôn đầy hoa nhưng trong lòng chẳng có chút niềm vui nào. Lan lặng lẽ xóa dòng trạng thái, thở dài một hơi, rồi tắt điện thoại. Hai vợ chồng ngồi đó, trong căn phòng lộng lẫy mà lòng trống rỗng. Hóa ra, điều đọng lại sau một đám cưới không phải là số tiền thu về, mà là bài học mà họ phải trả giá để nhận ra.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/to-chuc-dam-cuoi-linh-dinh-de-kiem-loi-ai-ngo-tien-dau-chang-thay-chi-thay-nhan-lai-bai-hoc-muoi-mat-d271852.html