Không phải vì bận. Mà vì… tôi không muốn gặp cha dượng.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày mẹ gọi lên ký túc xá, giọng bà run run:
— Lâm… mẹ muốn nói với con… mẹ sắp tái hôn.
Tôi ch//ết lặng. Cha tôi m;;ất khi tôi 16 tuổi. Mới ba năm sau, mẹ đã tái h;;ôn. Tôi cảm giác như mình bị phản bội. Tôi bảo bà:
— Mẹ sống sao cũng được. Con không về nữa.
Và tôi giữ lời suốt 4 năm.
Mẹ ít gọi tôi. Tôi càng ít gọi về hơn. Giữa chúng tôi dần trở thành khoảng trống lạnh lẽo như hai người xa lạ.
Mãi đến ngày tốt nghiệp, nhà trường thông báo mỗi sinh viên có thể mời gia đình lên chụp hình. Cả lớp vui mừng, ai cũng gọi cha mẹ rộn ràng.
Còn tôi ngồi im.
Nhưng đêm đó, thấy bạn bè nói chuyện về gia đình, tim tôi bỗng thắt lại.
Tôi mở máy, gõ tin nhắn ngập ngừng gửi cho mẹ:
“Mai con tốt nghiệp. Nếu mẹ rảnh… mẹ đến nhé.”
Chỉ vài phút sau, bà trả lời:
“Mẹ sẽ đến. Mẹ và… chú Khánh.”
Tôi siết điện thoại, bàn tay run nhẹ. Tôi không muốn gặp chuyện đó. Nhưng rồi tôi nghĩ: Không sao, miễn mẹ đến là được…
Tôi không biết rằng ngày mai sẽ thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi.
Sáng hôm sau, sân trường đông nghịt. Sinh viên mặc áo choàng, đội mũ cử nhân, từng nhóm gia đình ríu rít cười nói.
Tôi đứng một mình trước khuôn viên, tay cầm bằng tốt nghiệp, lòng nặng như đá.
Rồi tôi thấy mẹ.
Bà bước vội vào cổng, dáng vẻ tất bật nhưng ánh mắt thì sáng lên khi nhìn thấy tôi. Mẹ già đi nhiều, tóc điểm bạc, gầy hơn trước—không hiểu sao tim tôi nhói lên một cái.
Và người đàn ông đi phía sau mẹ khiến tôi… đứng chết lặng.
Ông mang chiếc chân giả.
Phải, chân trái của ông là chân giả, loại bằng kim loại bóng loáng, bước đi nặng nhọc và chậm rãi. Mỗi lần ông nhấc chân lên mặt đất đều hơi chao người, phải chống vào cây nạng đặc biệt.
Tôi bàng hoàng đến mức không thở nổi.
Mẹ kéo nhẹ tay tôi, giọng nhỏ nhưng đầy hồi hộp:
— Đây là chú Khánh… chồng mới của mẹ.
Chú Khánh mỉm cười, dù mồ hôi đang lấm tấm trên trán vì việc di chuyển vất vả:
— Chú… xin lỗi con. Chú muốn có mặt ở ngày vui của con… nhưng đi hơi chậm. Mong con đợi.
Tôi nghẹn họng, chỉ gật đầu cho có.
Nhưng điều khiến tôi chao đảo thật sự… không phải cái chân giả.
Mà là khi tôi vô tình nghe thấy mẹ khẽ nói với chú:
— Anh mệt không? Hay là ngồi nghỉ chút?
Chú lắc đầu, mỉm cười hiền:
— Không sao. Ngày tốt nghiệp của con mà, anh phải cố chứ. Anh muốn nó thấy mẹ nó không cô đơn nữa.
Tôi sững người.
Trong lúc cả ba đi chụp hình, tôi đi chậm phía sau họ. Cảm giác như mình đang nhìn thấy một phần cuộc đời mẹ mà tôi chưa từng biết.
Chú Khánh nép mình đi phía phải để che nắng cho mẹ.
Đến bậc thềm cao, chú đặt nạng sang bên, tự chống chân thật còn lại, rồi nói nhỏ:
— Để anh dìu em. Kẻo té.
Mẹ đỏ mặt, lúng túng như một cô gái mới yêu.
Còn tôi… lần đầu tiên trong 4 năm thấy mẹ cười nhiều đến vậy.
Nhìn hai người họ, tôi nhận ra một điều:
Mẹ không phản bội ai cả. Mẹ chỉ tìm lại một bàn tay để nắm trong những năm tháng cuối đời.
Nhưng… điều khiến tôi cúi đầu xấu hổ thật sự xảy ra sau đó.
Khi cả lớp chụp ảnh chung, mọi người gọi:
— Lâm! Kéo ba mẹ lên với!
Tôi định phản xạ nói “Con không có cha dượng”, nhưng câu ấy nghẹn trong cổ họng.
Bởi lúc đó, chú Khánh đang đứng nép bên gốc cây, không muốn làm tôi khó xử.
Gương mặt ông… buồn đến nao lòng.
Tôi quay lại, nhìn rõ chiếc chân giả, những vết xước trên đầu gối còn in rõ, có lẽ do lần tập đi gần đây.
Tôi bước đến, hít sâu:
— Chú… lại đây với con.
Chú Khánh giật mình:
— Con… chắc chứ?
Tôi gật mạnh:
— Con mời chú.
Ánh mắt chú ngấn nước, còn mẹ tôi đứng cạnh, môi run run, không giấu được niềm vui.
Khi chụp ảnh, chú cố đứng thẳng, giữ vai tôi bằng một lực rất nhẹ, như sợ tôi không thoải mái.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, tôi chợt ngửi thấy mùi dầu xoa bóp thoang thoảng trong áo chú—mùi của một người đàn ông chịu đựng cơn đau âm ỉ suốt nhiều năm.
Tôi hỏi nhỏ:
— Chú… chân chú bị sao vậy?
Chú mỉm cười, đáp nhẹ như gió:
— Tai nạn trong lúc cứu hai mẹ con mắc kẹt ở khe núi… năm đó. Một người chết, một người sống. Anh nghĩ mình vẫn may.
— Người sống… là ai?
Chú nhìn mẹ.
Tim tôi thắt lại.
Mẹ quay đi, nước mắt rơi rất nhanh.
Tôi hiểu tất cả.
Người đàn ông mà suốt bốn năm tôi căm ghét… lại chính là người đã đánh đổi một phần cơ thể để giữ mẹ tôi còn sống đến hôm nay.
Khi buổi lễ kết thúc, tôi chủ động ôm mẹ.
Lần đầu tiên sau bốn năm.
Tôi nói trong tiếng nấc bị nghẹn:
— Con xin lỗi mẹ… Con sai rồi… Con không hiểu gì cả…
Mẹ ôm chặt lấy tôi, run rẩy:
— Chỉ cần con về với mẹ… thế là đủ.
Tôi quay sang chú Khánh, cúi đầu thật thấp:
— Con… cảm ơn chú. Nếu mẹ hạnh phúc… con cũng vậy.
Chú đặt tay lên vai tôi, nụ cười hiền như đã chờ câu này suốt rất lâu:
— Cảm ơn con, Lâm. Nhà mình… từ nay đủ người rồi.
Và ngay giữa sân trường đông nghịt, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình không còn là đứa trẻ bị tổn thương nữa.
Tôi chỉ là một đứa con… vừa tìm lại cả gia đình.