Ông đến thẳng quầy, chỉ vào chiếc xe SH đời mới trưng bày giữa sảnh:
“Cho tôi xem con này. Tôi muốn mua.”
Nhân viên thoáng ngỡ ngàng. Họ nhìn ông từ đầu đến chân rồi… nhìn nhau. Người thì nín cười, người thì gật đầu xã giao:
“Dạ, chú cứ xem thoải mái.”
Họ nghĩ ông chỉ đến “hỏi cho biết”, kiểu dân nghèo nhìn cho vui rồi đi. Nhưng 10 phút sau, ông quay lại, đặt lên bàn một chiếc ba lô cũ, mở ra:
Bên trong là đầy ắp tiền mặt – toàn tờ 500 ngàn được xếp ngay ngắn.
Ông nói tỉnh queo:
“Tôi mua chiếc xe này, trả đủ tiền. Đếm đi.”
Nhân viên sửng sốt. Quản lý được gọi ra. Họ bắt đầu lo lắng. Tiền mặt nhiều thế này? Ăn mặc thế kia? Mùi mồ hôi lẫn mùi nắng gió bốc lên nồng nặc.
Một nhân viên trẻ thì thào với quản lý:
“Hay gọi công an đi. Nhỡ đâu tiền này từ đâu ra…”
Chưa đầy 10 phút sau, công an khu vực có mặt.
Ông vẫn đứng đó, tay ôm ba lô, không nói gì. Mặt không đổi sắc.
Công an yêu cầu ông xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích nguồn gốc số tiền. Ông lặng lẽ rút trong túi ra một xấp giấy. Là sổ tiết kiệm – giấy tờ bán đất – và bản cam kết rút tiền mặt từ ngân hàng sáng cùng ngày.
Công an xác nhận: tất cả đều hợp pháp.
Không ai nói gì. Không khí bỗng chùng xuống.
Ông nhìn mọi người, chậm rãi nói:
“Tôi làm phụ hồ 30 năm, không hút thuốc, không rượu chè, chăm chỉ làm ăn, tích cóp. Mấy tháng trước, vợ tôi mất vì UT. Trước khi đi, bả có nói một câu: ‘Ông sống cực cả đời, tôi chỉ tiếc là chưa thấy ông ngồi lên chiếc xe đẹp cho đỡ tủi’. Tôi quyết định gom đủ tiền. Hôm nay tôi đến đây… không phải để chứng minh điều gì. Tôi chỉ muốn giữ lời hứa với người đã khuất.”
Cả cửa hàng lặng như tờ. Nhân viên cúi đầu. Quản lý xin lỗi rối rít. Một người trẻ thì thầm:
“Tụi mình đã quá quen nhìn người bằng quần áo.”
Ông mua xe, trả đủ t:iền. Khi lái xe rời khỏi cửa hàng, ông vẫn mặc bộ đồ cũ, nhưng ai nhìn cũng thấy ông… ngẩng cao đầu như một người giàu nhất đời – giàu nghĩa tình, giàu nhân phẩm.