Ngày ra mắt nhà gái ở Thanh Hóa, mẹ cô ấy nói thẳng xa xả vào mặt tôi: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh thì chỉ có thiệt thân”

Tôi là trai quê Nghệ An, gia đình chỉ làm nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn. Từ nhỏ, tôi đã nuôi ý chí thoát nghèo bằng con đường học hành và lập nghiệp.

Ra trường, tôi không chọn xin việc mà tự mở công ty xuất khẩu thực phẩm sạch. Nhờ may mắn gặp đối tác uy tín và kiên trì nỗ lực, chỉ sau vài năm, công ty tôi đã có thị phần ổn định trong nước và bắt đầu xuất khẩu sang Nhật, Hàn. Tôi sống kín tiếng, không thích khoe khoang nên ít ai biết đến sự thành công đó.

Tôi yêu một cô gái ở Thanh Hóa – xinh xắn, hiền lành, nết na. Nhưng mẹ cô ấy thì lại khó tính, xét nét.

Ngày đầu ra mắt nhà gái, tôi mặc sơ mi trắng, quần tây giản dị, đi chiếc xe bình dân. Vừa đặt chân tới, tôi đã cúi đầu chào lễ phép.

Mẹ cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lạnh lùng buông lời:



“Con gái tôi mà lấy trai quê như anh, sau này chỉ có thiệt thân. Nhà tôi làm nem chua, không thiếu người giàu có tới hỏi cưới.”

Cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ, còn tôi vẫn giữ bình tĩnh:

“Cháu hiểu. Nhưng hôm nay cháu đến đây bằng cả tấm lòng.”

Tôi im lặng suốt buổi hôm đó, nhưng trong lòng đã có quyết định.

Hai tháng sau…

Tôi bàn với gia đình chuẩn bị sính lễ theo đúng phong tục. Mẹ cô ấy bán tín bán nghi, còn cười nhạt:

“Chắc nhà nó mang cái mâm cau rồi xin ở rể thôi.”

Sáng hôm ăn hỏi, đoàn xe của tôi đến. Không phải xe sang trọng hào nhoáng, mà là những chiếc xe tải nhỏ của công ty tôi – vẫn mang logo công ty. Trên xe là sính lễ gọn gàng, tươm tất:

Một mâm lễ đầy đủ cau trầu, rượu, bánh phu thê.

Một ít yến sào, sâm quý làm quà biếu người lớn hai bên gia đình.

Một số tiền mặt vừa phải – đủ theo phong tục hai bên đã bàn trước.

Khi mẹ cô ấy ra đón, tôi bước tới, vẫn cúi đầu lễ phép:

“Thưa bác, hôm nay cháu mang sính lễ đến… nhưng không phải để hỏi cưới.”

Cả nhà gái sững người. Cô ấy ngơ ngác, mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn mẹ cô ấy, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:

“Cháu từng rất trân trọng mối quan hệ này. Nhưng sau hôm ra mắt, cháu hiểu một điều: Nếu một người mẹ có thể buông lời coi thường người khác chỉ vì quê quán, thì dù cháu có cố gắng đến đâu, gia đình cũng khó yên ấm. Sính lễ hôm nay là để tạ lễ, vì đã làm phiền bác suốt thời gian qua. Mối duyên này… cháu xin phép dừng lại.”

Mẹ cô ấy im lặng, ánh mắt thoáng chút bối rối, hối hận. Cô ấy bật khóc chạy vào nhà.

Tôi quay lưng bước đi, lòng nhẹ nhõm. Tôi đã đến bằng tấm lòng, và cũng rời đi trong sự tự trọng và thanh thản.

Tình yêu cần sự trân trọng từ cả hai phía. Nếu không được tôn trọng, dẫu yêu sâu đậm đến đâu cũng cần học cách buông tay trong danh dự.

……

Hai năm sau, tôi và cô ấy đều không thể mở lòng với bất kỳ ai khác. Thời gian trôi qua, tôi tập trung phát triển công ty, công việc bận rộn nhưng trong lòng vẫn còn khoảng trống không thể lấp đầy. Còn cô ấy, dù nhiều người ngỏ ý, cũng không thể đón nhận tình cảm mới. Cô liên tục nhắn tin, gọi điện hỏi thăm, mong tôi có thể cho cả hai thêm một cơ hội.

Nhìn con gái ngày một héo hon vì không thể quên tôi, mẹ cô ấy bắt đầu hối hận. Một ngày, bà tìm gặp tôi. Khuôn mặt từng kiêu ngạo nay đầy ân hận. Bà nghẹn ngào nói lời xin lỗi, thừa nhận bà đã quá hồ đồ, khiến chúng tôi lỡ mất nhau.

Tôi lắng nghe, và cũng nhận ra trong lòng mình chưa từng nguôi ngoai tình cảm dành cho cô ấy. Tôi mở lời trước, hẹn gặp cô ấy. Chúng tôi ngồi bên nhau, nói hết những điều chất chứa bấy lâu. Bao hiểu lầm, tổn thương dần tan biến. Cuối cùng, chúng tôi quyết định quay lại.

Không rình rang, xa hoa, đám cưới của chúng tôi chỉ là một bữa tiệc nhỏ, ấm cúng bên gia đình và vài người bạn thân. Nhưng đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Còn mẹ cô ấy, trong ngày vu quy, nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng chúc phúc.

Cuộc sống sau này của chúng tôi giản dị mà tràn ngập tiếng cười. Tôi càng trân trọng hơn người vợ hiền bên cạnh và tình yêu đã vượt qua bao sóng gió để đơm hoa kết trái.

Ai cũng từng có lỗi lầm, từng phút giây nông nổi hay lỡ lời làm tổn thương người khác. Quan trọng là biết nhìn lại, biết bao dung để thứ tha cho nhau. Bởi chỉ khi lòng nhẹ nhõm, không oán hận, ta mới cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc thật sự. Tình yêu và cuộc đời này vốn ngắn ngủi, hãy sống bao dung, để mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn. Và tôi tin, chính sự bao dung đó đã mang chúng tôi trở lại bên nhau, cùng viết tiếp một hành trình hạnh phúc.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ngay-ra-mat-nha-gai-o-thanh-hoa-me-co-ay-noi-thang-xa-xa-vao-mat-toi-con-gai-toi-ma-lay-trai-que-nhu-anh-thi-chi-co-thiet-than-d292039.html