Tôi và chồng quen nhau từ hồi đại học. Ngày ấy, anh là chàng trai cao ráo, sáng sủa, ai gặp cũng mến. Anh còn rất chu đáo, luôn dành cho tôi những cử chỉ nhỏ nhưng đầy ấm áp cho tôi. Cảm giác được yêu thương, chăm sóc khiến tôi ngày càng yêu anh nhiều hơn.
Ngay cả khi hai đứa có bất đồng, anh vẫn luôn nhường nhịn. Anh không bao giờ to tiếng, chỉ kiên nhẫn phân tích, giải thích để tôi hiểu. Chúng tôi yêu nhau bình yên đến lạ, chẳng mấy khi cãi vã. Tôi đã tin rằng đây chính là người đàn ông mà mình có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Sau khi tốt nghiệp và đi làm được vài năm, chúng tôi làm đám cưới. Đám cưới diễn ra đơn giản nhưng ấm áp, với đầy đủ sự chúc phúc từ hai bên gia đình. Lúc ấy, gia đình tôi ở quê vẫn còn khó khăn. Để lo cho tôi và em trai học đại học, ba mẹ đã tiêu hết số tiền tiết kiệm. Vì vậy, khi tôi lấy chồng, ba mẹ chẳng có gì cho ngoài những lời dặn dò đầy yêu thương.
Gia đình chồng tôi thì có điều kiện hơn. Sau đám cưới, bố mẹ chồng mua cho chúng tôi một căn nhà nhỏ để hai vợ chồng ổn định cuộc sống. Điều tôi biết ơn nhất là bố mẹ chồng rất hiền hậu, luôn đối xử tốt với tôi. Có lúc tôi vụng về hay làm sai, ông bà cũng chỉ cười xòa, chưa bao giờ trách móc.
Năm thứ hai sau khi cưới, tôi sinh con trai đầu lòng. Bé rất kháu khỉnh, là niềm vui lớn của cả nhà. Bố mẹ chồng quyết định chuyển lên sống cùng để phụ chúng tôi chăm bé. Cứ như thế, gia đình tôi ngày càng thêm yên ấm và hạnh phúc.
Còn em trai tôi, cách đây 3 năm mới lập gia đình. Em vốn học rất giỏi, nhưng lại đam mê khởi nghiệp. Từ khi ra trường, em không chịu đi làm mà cứ mải mê lao vào các dự án nên mãi chưa ổn định được kinh tế. Tôi và ba mẹ nhiều lần lo lắng, khuyên nhủ nhưng em vẫn kiên trì với giấc mơ của mình.
Rồi một ngày, em gọi điện về báo tin em dâu mang thai. Tôi vừa mừng vừa lo. Thời điểm ấy, công việc của em đang gặp khó khăn, tiền bạc không có nhiều. Ba mẹ tôi thì không dư dả, chẳng giúp được gì ngoài vài lời động viên.
Là chị gái, tôi không thể ngồi yên nhìn em trai mình vất vả. Sau khi bàn với chồng, chúng tôi quyết định giúp em 200 triệu để lo đám cưới và ổn định cuộc sống. Nhận được số tiền ấy, em trai và em dâu xúc động lắm. Em dâu cầm tay tôi, nghẹn ngào nói:
– Em thật sự không biết nói sao để cảm ơn chị. Nếu không có anh chị, vợ chồng em chẳng biết phải làm thế nào.
Những lời ấy khiến tôi cảm thấy lòng mình ấm áp, như thể giúp được người thân là điều ý nghĩa nhất trên đời.
Sau đám cưới, công việc của em trai bất ngờ khởi sắc. Các dự án trước đó dần gặt hái thành quả, thu nhập tăng lên đáng kể. Chẳng bao lâu, em mua được nhà và xe, cuộc sống ngày một ổn định. Nhìn em trai trưởng thành, tôi thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc thay.
Năm nay vợ chồng chúng tôi lại vừa đón thêm một cô con gái, làm trọn vẹn niềm hạnh phúc khi nhà đã có “đủ nếp đủ tẻ”. Để mừng ngày đầy tháng của con, vợ chồng tôi tổ chức một bữa tiệc ấm cúng, mời cả gia đình và bạn bè thân thiết đến chung vui.
Nhưng điều khiến tôi lấn cấn suốt cả buổi sáng là vợ chồng em trai tận trưa mới đến dù chúng tôi đã mở lời từ trước. Bất ngờ hơn là 2 vợ chồng còn đến tay không, không cho cháu 1 đồng hay 1 món quà nào. Đến khi mọi người về hết mới thấy 2 đứa lò dò lại gần, tay mấy tờ giấy đặt xuống bàn rồi đưa cho tôi 2 cái chìa khóa. Tôi tức nghẹn họng vì nay là ngày vui mà em trai không cho nổi cháu 100 nghìn.
Tối hôm đấy định vứt luôn tờ giấy vào thùng rác thì mới ngỡ ngàng khi trên đó llànets chữ nắn nót của em dâu:
– Chị, đây là quà vợ chồng em biếu hai cháu, mỗi cháu một căn hộ. Nếu không có anh chị giúp đỡ ngày ấy, vợ chồng em đã không có được ngày hôm nay. Món quà này là lời cảm ơn sâu sắc của vợ chồng em.
Tôi cầm lấy hai tờ giấy chứng nhận nhà đất, nhìn thấy tên con trai và con gái được ghi rõ ràng trên đó mà tay run run không nói nên lời. Cảm giác vừa ngỡ ngàng, vừa xúc động trào dâng.
Tôi quay sang chồng, cả hai chỉ biết nhìn nhau, không thốt lên được câu nào. Mãi sau, tôi mới lắp bắp:
– Nhưng món quà này lớn quá anh à…
Sáng hôm sau, chúng tôi gọi lại vợ chồng em để trả lại món quà vì giá trị thật sự quá lớn. Nhưng vợ chồng em trai kiên quyết thuyết phục:
– Chị đừng nghĩ ngợi nhiều. Đây là tấm lòng của em, mong chị nhận để vợ chồng em được vui.
Cuối cùng, sau rất nhiều lần từ chối, tôi cũng đành nhận món quà ấy trong niềm xúc động khó tả. Dù món quà lớn đến đâu, điều khiến tôi trân quý nhất vẫn là tình cảm gắn bó giữa hai gia đình. Tôi chỉ mong rằng tình cảm này sẽ mãi bền chặt, để mọi người cùng chia sẻ hạnh phúc như hôm nay.