Ly dị 2 năm nhưng chồng cũ vẫn ngăn cản tôi có bạn trai
02:10 14/10/24
Chồng cũ nói vẫn còn yêu tôi và muốn quay lại dù tôi không còn tình cảm
Mục lục
Tôi và chồng ly dị được 2 năm vì chồng tôi ngoại tình. Chúng tôi đã có hơn 10 năm chung sống, có với nhau hai đứa con nhưng anh ta nhiều lần lừa dối mà tôi không hề hay biết vì quá tin tưởng chồng.Chỉ đến khi cô bồ của chồng gọi điện thách thức, đòi tôi phải chia tay thì tôi mới biết bị chồng phản bội.
Cũng phải dùng dằng hơn một năm chúng tôi mới giải quyết xong thủ tục ly hôn vì chồng van xin không được lại quay ra gây khó dễ không ký vào đơn ly hôn. Hai năm sau ly hôn, cũng có một vài người muốn tìm hiểu và tiến đến quan hệ xa hơn với tôi nhưng luôn bị chồng cũ gây khó dễ.
Anh ta tìm cách gặp bạn trai của tôi để gây sự. Tôi đã gọi điện gặp chồng cũ để nói chuyện nhưng anh ta lại tránh mặt. Anh ta nói dù ly hôn nhưng vẫn muốn quay lại, muốn làm lại nên sẽ ngăn cản bất cứ ai có ý định với tôi.Tôi không còn tình cảm với chồng và không bao giờ xác định chuyện quay lại nhưng lại chưa biết làm thế nào để anh ta không can dự vào cuộc sống của mình.
Anh ta chưa làm gì đến mức tôi phải nhờ sự can thiệp của pháp luật, nhưng cứ anh ta quấy nhiễu những người quen tôi như hiện nay thì cũng rất mệt mỏi.Các con tôi không biết lý do chúng tôi ly hôn nên vẫn muốn bố mẹ quay lại với nhau và không muốn tôi có thêm mối quan hệ mới.
Tôi thì không muốn làm xấu hình ảnh của người bố trong mắt các con nên không có ý định nói ra sự thật.Nhưng cứ để như thế này tôi rất mệt mỏi vì không chỉ người chồng cũ quấy nhiễu mà lại còn không có sự ủng hộ của các con khi tôi muốn có thêm mối quan hệ nghiêm túc.
Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng mình được ai đó tặng quà là khi nào. Có lẽ là từ thời chồng tôi còn sống, vào một dịp Tết nào đó, ông dúi vào tay tôi đôi bông tai nhỏ rồi lúng túng nói: “Không nhiều, nhưng coi như có cái cho bằng người ta.”
Tôi sảy thai vào một buổi chiều nhiều gió, sau ba tiếng co giật bụng quằn quại trong phòng trọ ẩm thấp. Đó là đứa con đầu lòng – là kết tinh của một cuộc hôn nhân không hoa hồng, nhưng tôi đã từng tin là có thể đâm chồi từ lòng kiên nhẫn.
Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, những giọt nước liêu xiêu bám vào kính, trượt dài như những vệt nước mắt không tên. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, tay ôm chặt chiếc áo len cũ, lòng nặng trĩu. Căn phòng này, dù ấm áp với ánh đèn vàng dịu, vẫn không xua tan được cảm giác cô đơn đang gậm nhấm trái tim tôi.
Tôi và Linh từng yêu nhau suốt bốn năm đại học. Cô ấy là một người con gái hiền lành, nhẫn nhịn, luôn âm thầm chăm lo cho tôi từng chút. Khi đó, tôi cũng yêu Linh, nhưng là thứ tình yêu trẻ con – chưa đủ sâu để giữ khi đời bắt đầu khắc nghiệt.
Mưa lất phất rơi trên con phố nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường loang loáng nước, gợi cảm giác vừa lạnh vừa cô đơn. Trong căn biệt thự trắng tinh khôi ở ngoại ô thành phố, bà Hương – một người phụ nữ hơn 50 tuổi – đang đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy cưới màu ngà được may thủ công từ Pháp.