Mẹ tôi hiền lành lắm, trước bà ngoại có nghề bán bánh cuốn gia truyền nên mẹ cũng theo nghề đó. Cả nhà tôi gần như là trông chờ vào những đồng tiền từ hàng bánh cuốn của mẹ.
Bố tôi làm công chức lương được bao nhiêu ông đãi bạn bè hết. Tính ông cực kì khó chịu, đi làm về là bắt vợ con phục vụ từ chén nước đến cái tăm. Sáng nào ông dậy cũng phải có sẵn ấm nước trà nóng ở trên bàn rồi. Mẹ bán hàng ăn sáng bận là vậy mà vẫn phải đổi món cho bố, không có chuyện sáng nào cũng bưng đĩa bánh cuốn vào thì ông mắng cho sấp mặt.
Sống với nhau từng ấy năm nên mẹ tôi hiểu tính bố, từ cái áo, cái quần, đến đôi giày bố đi làm lúc nào cũng chỉ chu, là lượt.
Mẹ chăm sóc bố đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi lần ông chỉ cần cảm cúm thôi là bà cuống lên đi tìm thuốc còn rót cả cốc nước để sẵn đấy. Có lúc tôi thấy ông chẳng cầm lên mà gọi mẹ:
“Nước với thuốc của tôi đâu”.
Mẹ đang đun nồi cháo dưới bếp vẫn phải tất tả chạy đưa thuốc đưa nước cho bố. Có lần ông bị đau ruột thừa phải vào viện mổ, mẹ túc trực chăm sóc, nâng đỡ từng tí một.
Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com
Hôm bố về nhà vẫn chưa được ăn cơm chỉ húp nước cháo suông thôi nhưng ông ném cả cái bát xuống nền:
“Cháo gì mà nhạt nhẽo, ít cũng phải hầm con chim bồ câu vào chứ”.
Mẹ lại lúi húi dọn dẹp, chiều bà tìm mua bằng được con chim câu về lọc thịt, băm nhỏ rồi nấu cháo cho bố. Nhiều khi tôi thấy mẹ chăm chồng còn chu đáo hơn là chăm con cái vậy.
Chị em tôi lớn lên cũng giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như nấu cơm, rửa bát. Nhưng mẹ đâu có được nhàn nhã hơn vì bố lúc nào cũng yêu sách hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng bao giờ để bà được yên.
Trước kia hiếm khi thấy mẹ ốm lắm, thỉnh thoảng kêu đau đầu lại tự mua thuốc uống chứ chưa bao giờ bố hỏi thăm mẹ được 1 câu tử tế.
Từ lúc hai chị em tôi đi lấy chồng, bố nghỉ hưu nên càng khó tính hơn chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà không nghĩ cho vợ con. Vừa rồi mẹ bị tai biến phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Thời gian đó không ai ở nhà cơm nước khiến ông cáu loạn lên.
Mẹ đi chữa bệnh mà bố không hề vào thăm 1 lần lấy lý do đi lại xa xôi. Hôm tôi sang lấy thêm ít quần áo cho mẹ, bố chẳng hỏi được 1 câu nào tử tế mà cằn nhằn:
“Tự nhiên thì lăn ra ốm, nhà như cái nhà hoang”.
Nếu không phải bố mình chắc tôi cho một trận rồi. Nghĩ mà thương mẹ, cả đời hi sinh vì chồng con cuối cùng đổi lại được gì? Chồng ốm thì tất tả ngược xuôi lo thuốc men, cơm bưng nước rót, thế mà lúc bà nằm liệt đó chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Sao phụ nữ vất vả vì chồng vì con mà đàn ông lại thờ ơ vô tâm đến vậy nhỉ? Như bố tôi chẳng hạn, ông quen thói được chăm sóc tận răng, coi đó là nghĩa vụ của vợ và mình chỉ tận hưởng. Còn lúc vợ con ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/tam-su-cua-vo/luc-bo-toi-om-me-mua-tung-vien-thuoc-khi-ba-liet-giuong-khong-thay-bong-dang-ong-dau
Cùng chủ đề
Tỷ phú thấy bạn gái cũ trên máy bay, bên cạnh cô là hai bé trai song sinh trông giống hệt anh khiến tỷ phú lặng người
Trên chuyến bay từ Singapore về Việt Nam, vị tỷ phú Lâm Khánh – người từng nổi tiếng khắp thương trường với khối tài sản khổng lồ và những thương vụ táo bạo – chọn khoang hạng thương gia để nghỉ ngơi. Ông vốn là người khó bộc lộ cảm xúc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt dừng lại nơi dãy ghế bên kia, cả thế giới như khựng lại.
Theo nghề khóc thuê suốt 24 năm để nuôi cả gia đình nhà chồng, mỗi ca được trả hơn 10 triệu đồng
24 năm qua, người đàn bà ấy sống bằng nghề khóc thuê – cái nghề mà nghe qua ai cũng thấy nhục nhã, ê chề.
Bố dượng làm thợ xây 25 năm nuôi tôi học Tiến sĩ, thầy giáo sững sờ khi thấy ông tại lễ tốt nghiệp
Khi phần bảo vệ kết thúc, thầy hướng dẫn đến bắt tay tôi và người nhà. Đến lượt bố, thầy bỗng khựng lại, nhìn ông thật kỹ rồi sắc mặt chợt thay đổi.
Bố mẹ chồng chơi l:ô đề n:ợ n:ần, đề nghị bán nhà gấp cho chúng tôi để trả nợ nhưng lại bảo không cần sang tên
Bố mẹ chồng tôi vốn có căn nhà mặt phố, bao năm coi là hương hỏa. Vậy mà chỉ vì ham lô đề, cờ bạc mà nợ nần chồng chất, bị xã hội đen dí sát. Một hôm, ông bà ngồi khóc lóc, đề nghị vợ chồng tôi đưa tiền trả nợ, đổi lại sẽ bán lại căn nhà cho chúng tôi.
Cô gái bị cả trường kh/inh thư/ờng vì có bố làm lao công, khi công bố điểm thi tốt nghiệp, ai nấy đều…
Mai luôn ngồi cuối lớp. Không phải vì học dốt, mà vì cô sợ những ánh mắt soi mói. Từ năm lớp 10, cả trường đã biết bố cô là lao công. Mỗi sáng, khi bạn bè xuống sân tập thể dục, bố cô lom khom đổ rác, hốt lá khô, lau từng bậc cầu
Cô gái nhường ghế hạng thương gia cho cựu chiến binh, cả máy bay đều bảo cô lo chuyện bao đồng, hôm sau trực thăng riêng hạ cánh ngay trước nhà
Lan bước lên máy bay, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy ghế hạng nhất mà cô đã dành dụm cả năm trời để mua vé. Đây là chuyến bay từ Hà Nội về Đà Nẵng để dự đám cưới chị gái, và Lan muốn tự thưởng cho mình một trải nghiệm đặc biệt. Cô