Tôi 41 tuổi, hiện là kỹ sư công nghệ thông tin. Tôi từng trải qua vài mối tình trong quá khứ nhưng mọi thứ chẳng đi đến đâu. Có lẽ, ngày đó tôi ưu tiên sự nghiệp thay vì tình yêu nên các cô bạn gái rời đi.
Cách đây hơn 2 năm, tôi quen vợ bây giờ. Em kém tôi 15 tuổi, khi đó là thực tập sinh của công ty. Tôi bị nụ cười rạng rỡ của em hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì không phải người hướng dẫn trực tiếp nên tôi luôn cố gắng tạo ra những lần chạm mặt tình cờ để gây ấn tượng với em. Cuối cùng, sau vài tháng miệt mài theo đuổi, tôi đã có được cái gật đầu của em. Chúng tôi về chung một nhà trước sự ngỡ ngàng của bao người.
Bố mẹ tôi phấn khởi vì sau bao năm trông ngóng, tôi đã chịu lấy vợ. Bạn bè, đồng nghiệp khen tôi ở tuổi U50 vẫn cưới được vợ trẻ măng. Thú thật, chính tôi cũng thấy hãnh diện khi cưới được cô vợ kém 15 tuổi.
Nhưng thật trớ trêu, cuộc hôn nhân lệch tuổi này khiến tôi “vỡ mộng”. Vợ chồng tôi khác biệt về mọi thứ, từ quan điểm sống đến lối tư duy.
Chúng tôi ở riêng trên thành phố, vợ hạnh phúc vì được tự do nhưng sự tự do ấy lại quá đà. Cô ấy không thích nấu ăn, thường kiếm cớ “đổi gió”, “hâm nóng tình cảm” để kéo hai vợ chồng ra ngoài ăn hàng.
Tôi thấy việc ăn ngoài vừa không đảm bảo lại vừa tốn kém nhưng không thể thay đổi vợ. Nếu muốn ăn cơm nhà, tôi phải tự về sớm mà vào bếp.
Vợ tôi cũng lười làm việc nhà. Có những ngày, dù 21h mới đi làm về, tôi vẫn thấy vợ nằm trên sofa lướt điện thoại, cơm không nấu, nhà không dọn, quần áo chất đống chẳng thèm bỏ vào máy giặt…
Tôi hỏi thì vợ vô tư nói “Em đợi anh về cùng làm cho vui. Thời buổi nào rồi, đàn ông cũng như đàn bà, ai cũng phải kiếm tiền và làm việc nhà”. Trong khi, vợ tôi làm công việc hành chính, sau 17h là rời khỏi công ty, còn tôi thì làm thêm đến muộn. Tôi thấy cô ấy không hiểu thế nào là sự thấu hiểu và chia sẻ trong gia đình.
Tết năm ngoái, vợ tôi đề xuất đi du lịch thay vì về quê nội hay quê ngoại. Tôi phản đối kịch liệt vì với tôi, Tết là dịp sum vầy, là lúc những đứa con trở về nhà quây quần bên bố mẹ. Chưa kể, tôi còn là con trai duy nhất trong gia đình.
Vì chuyện này mà vợ chồng tôi giận nhau cả cái Tết. Tôi biết, cô ấy còn trẻ, muốn bay nhảy, khám phá nhưng cũng nên lựa thời điểm chứ không phải đi bất chấp như vậy.
Gần đây, hôn nhân của tôi lại rơi vào ngột ngạt, căng thẳng vì chuyện con cái. Tôi đã 41 tuổi, không phải già nhưng cũng chẳng còn trẻ nữa. Tôi rất mong có con ẵm bồng.
Cưới xong vợ chồng tôi “thả bầu” ngay nhưng mãi không “dính”. Chúng tôi đi khám thì phát hiện ra, cô ấy bị tắc một vòi dẫn trứng, vẫn có khả năng mang thai tự nhiên nhưng khó. Tôi thuyết phục vợ tiến hành thụ tinh nhân tạo (IVF) để sớm có con nhưng cô ấy lưỡng lự. Lý do là sợ đau và sợ tốn tiền.
Riêng chuyện tiền nong, tôi có thể lo liệu đầy đủ, còn chuyện đau đớn thì lẽ ra cô ấy nên can đảm và cố gắng. Làm mẹ là mơ ước của mọi phụ nữ mà, chẳng lẽ vợ tôi là ngoại lệ. Tôi sốt sắng bao nhiêu thì vợ thờ ơ bấy nhiêu. Cô ấy bảo, bác sĩ nói vẫn có khả năng mang thai tự nhiên thì cứ để mọi thứ tự nhiên, không cần gượng ép.
Cách đây không lâu, cô ấy rủ tôi đi du lịch Nhật Bản, chuyến đi dự kiến hết mấy chục triệu đồng. Tôi bỗng nghĩ, tiền đi du lịch cô ấy không tiếc nhưng tiền làm IVF để sinh con thì cô ấy lại lăn tăn. Cứ nghĩ đến đó, tôi lại thấy buồn và chán vợ vô cùng. Mọi sự khác biệt về lối sống đều có thể bỏ qua nhưng riêng chuyện này thì chẳng còn gì để nói.
Vợ chồng tôi giận dỗi, ngủ riêng 2 tuần nay. Giờ thì ngay cả cơ hội mang thai tự nhiên cũng không có nữa rồi. Thật lòng tôi muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này nhưng nghĩ đến cảnh bố mẹ buồn lòng, thất vọng tôi lại không nỡ quyết định.
Liệu hôn nhân của tôi có thể cứu vãn không và tôi nên làm gì để vợ chồng hòa hợp?