Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
Cùng chủ đề
Nhà vợ nghèo và xa nên cưới 3 năm tôi mới về chơi, về tới nơi, tôi k:inh h:oàng khi thấy cảnh tượng trước mắt…
Tôi và Lan quen nhau khi cô ấy làm công nhân trong xưởng may gần công ty tôi. Lan hiền lành, ít nói, dáng người nhỏ bé nhưng rất chăm chỉ. Yêu nhau hơn một năm, tôi quyết định cưới – mặc kệ vài người bạn xì xào: “Lấy vợ quê xa làm gì, sau này rườm rà lắm.”
Sau ly hôn, thấy vợ cũ đang trông xe, chồng mở ví cho 1 triệu. Ba năm sau, chồng há hốc mồm kinh ngạc vì…
Ngày...ly hôn, Hùng hất mặt, ném tờ giấy ra trước mặt Thảo:
Người mẹ bỏ biệt tích 12 năm khi trở về không một người con nào nhận lại, còn đu/ổi đi chỉ vì nhìn bà quá nghèo
Trận mưa tháng bảy đổ xuống làng quê vào một buổi chiều âm u. Con đường đất đỏ dẫn vào xóm nhỏ đọng nước, lầy lội, loang lổ bùn và lá mục. Một người phụ nữ đứng lặng dưới mái hiên nhà ai đó, tay xách túi vải cũ sờn, áo quần đơn sơ, mái
Bá/m theo đứa tr/ẻ giống hệt vợ cũ, tôi day dứt òa khóc trước sự thật sau 9 năm ly hôn…
Tôi và Lan ly hôn cách đây 9 năm. Khi ấy, cả hai còn quá trẻ, tôi thì mải mê xây dựng sự nghiệp, còn cô ấy lại muốn một gia đình ấm áp, một người chồng bên cạnh mỗi tối. Sự bất đồng ấy kéo dài, biến thành cãi vã, lạnh nhạt, và cuối
Mẹ gả tôi cho gã trai m-ù chỉ vì đó là người ngày xưa đã cứu tôi khỏi đám ch-áy, ai ngờ cuộc đời tôi lại sang một trang mới
Mưa rơi lất phất trên con phố nhỏ, nơi ngôi nhà cổ kính của tôi và Hùng nằm nép mình dưới tán cây bàng già. Đêm nào tôi cũng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa mịt mù, lòng nặng trĩu những toan tính. Hùng, chồng tôi, ngồi lặng lẽ ở góc phòng, đôi
Bố tôi tái hôn sau 5 năm mẹ tôi bỏ đi, 12 năm sau mẹ tôi trở về đòi nối lại tình xưa, bố tôi vội đồng ý nhưng mẹ kế tôi thì sao bây giờ
Mưa trút xuống như muốn cuốn trôi cả thành phố. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, mờ mịt như ký ức về mẹ ruột – người mà tôi đã không gặp từ khi vừa tròn mười tuổi. Đêm ấy, cách đây mười hai năm, mẹ rời đi không