Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.

Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.

Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
- Con trai bỏ cả ghế phó giám đốc để theo con bé bán nông sản vùng cao – đến ngày ra mắt, tôi ch:ết lặng khi nhìn thấy nhà lụp xụp của con dâu
- Con trai mua tép bảo tôi rang lên ăn, còn tôm hùm hấp xong thì bê cả nồi lên phòng cho vợ
- Tôi cặp bồ nhưng sáng vẫn xin tiền vợ đổ xăng, thế cô ấy mới tin chồng nghèo ai theo
Cùng chủ đề
Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”
Chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…
Tỷ phú giả vờ ngủ để thử con gái cô giúp việc nghèo – Nhưng điều cô bé làm khiến ông ch-ết lặng!
“Người ta giàu có thường mang theo lòng nghi ngờ, kẻ nghèo khó lại ôm trọn sự chân thành.”
Ngay trước khi trút hơi thở cuối cùng, mẹ tôi run rẩy chỉ vào chiếc tủ quần áo, và khi tôi mở nó ra, tôi hiểu vì sao vợ mình mattich suốt 3 năm
Tôi là Hưng, ba mươi bảy tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ở Quảng Nam. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày vợ tôi – My – biến mất không để lại một lời nhắn nào. Ba năm đó tôi đi khắp nơi tìm kiếm, đăng tin khắp mạng xã hội, vạ vật ở đồn công an, hỏi từng người quen, nhưng không ai thấy My… như thể cô bốc hơi khỏi thế gian.
Ngày mẹ kế tôi qua đời, bà ta để lại cho con riêng1 căn biệt thự mặt đường và sổ tiết kiệm 10 tỷ, còn tôi ngậm ngùi…
Tôi tên Tú, ba mươi hai tuổi, là con riêng của bố. Mẹ ruột tôi mất từ khi tôi mới 6 tuổi. Một năm sau, bố cưới bà Hạnh. Tôi không ghét bà – nhưng tôi cũng chẳng bao giờ cảm nhận được thứ gọi là tình mẫu tử từ bà. Bà luôn giữ khoảng cách: đúng bổn phận, nhưng lạnh lùng và nghiêm khắc đến sợ.
Trong lúc sửa bếp, bà Tự vô tình phát hiện một hũ đất trong tường suốt 40 năm do người chồng mattich…
Bà Tự sống vậy suốt mấy chục năm. Không tái giá. Không hy vọng quá nhiều, nhưng cũng không tuyệt vọng. Cuộc sống lặng như hạt bụi bám vào tường bếp.
Chồng đuổi về nhà mẹ đẻ chỉ vì mẹ anh nổi giận, bảo “đợi mẹ nguôi giận rồi về”, tôi lặng lẽ bán luôn căn chung cư
Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?