Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
- Con trai bỏ cả ghế phó giám đốc để theo con bé bán nông sản vùng cao – đến ngày ra mắt, tôi ch:ết lặng khi nhìn thấy nhà lụp xụp của con dâu
- Tôi đưa cho mẹ kế 15 triệu mỗi tháng, trong đó 10 triệu để đi chợ và 5 triệu là tiền công cho dì chăm bố. Sau khi bố tôi m:ất…
- Vợ giám đốc đến công ty chơi, bị chồng ch:ê qu:ê m:ùa đ:uổi đi – 10 phút sau anh ta nhận cái kết k:inh h:oàng
Cùng chủ đề
Người vợ tảo tần làm đêm để nuôi chồng ung thư – một tối về nhà thấy 2 ly rượu trên bàn, báo công an thì phát hiện sự thật khiến cả xóm c;h-ết lặng…
Hạnh là một người vợ chuẩn mực – hiền lành, chăm chỉ, thương chồng hơn cả bản thân. Chồng chị – anh Hòa, bị u;ng th/ư gan giai đoạn cuối. Tiền thuốc men mỗi tháng như chiếc cối xay nghi;/ền n//át thu nhập ít ỏi của hai vợ chồng. Ban ngày, chị làm tạp vụ
Vợ phát hiện ra chồng ngo;/ại tìn/h với bạn thân, nhưng cô vờ như không biết gì suốt 2 năm, đợi đến sinh nhật lần thứ 30 của anh, món quà cô tặng khiến cả chồng và nhân tì;/nh bẽ mặt cúi đầu bỏ chạy trước cả phòng tiệc…
Vợ phát hiện ra chồng ngo;/ại tìn/h với bạn thân, nhưng cô vờ như không biết gì suốt 2 năm, đợi đến sinh nhật lần thứ 30 của anh, món quà cô tặng khiến cả chồng và nhân tì;/nh bẽ mặt cúi đầu bỏ chạy trước cả phòng tiệc… Hai năm trước, An phát hiện
Mẹ già giả đ: iên thử lòng các con, nào ngờ 5 năm sau bật khóc…
Bà Lành năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Chồng mất sớm, bà một mình nuôi ba người con trưởng thành. Giờ đây, cả ba đứa đều có nhà cao cửa rộng, công việc ổn định. Thế nhưng, càng lớn chúng lại càng ít về thăm bà.
6 anh em ruột kiện nhau thừa kế mảnh đất 1.200m2, bố mẹ khóc nức nở tại tòa cầm ra 5 chiếc sổ đỏ
Phòng xử án chật kín người. Hai cụ già tóc bạc ngồi nép vào nhau, đôi mắt đỏ hoe. Trước mặt họ là 6 người con ruột, chia thành từng phe. Ai nấy mặt mày căng thẳng, giọng nói lạc đi vì tranh chấp. Cả hội trường chìm trong tiếng cãi vã, dù thư ký tòa liên tục nhắc giữ trật tự.
Anh trai m:ất t:ích, 30 năm sau có 1 chiếc xe ô tô t:iền t:ỷ đứng trước cổng, người đàn ông bước xuống cầm theo 3 quyển sổ đỏ
Anh trai tôi thất lạc từ năm 1990, khi ấy anh mới chỉ hơn 5 tuổi. Hôm đó, trong một lần đi chợ phiên cùng mẹ, chỉ một thoáng sơ sẩy, anh chạy lạc giữa biển người đông đúc. Mẹ tôi hốt hoảng đi tìm, cả nhà chia nhau khắp chợ, rồi lên tận công an huyện trình báo. Từ ngày đó, anh biến mất không dấu vết.
Mẹ chồng không cho ăn cơm trước mỗi lần chồng tôi về muộn…
Nhiều hôm tôi bảo mẹ chồng ăn cơm trước, bà gạt đi: “Người đi làm còn chưa được ăn, người ở nhà lại ăn trước còn ra gì”. Tôi 32 tuổi, kết hôn được sáu năm, có bé trai học mẫu giáo. Hiện vợ chồng tôi sống cùng mẹ chồng. Tôi mở quầy thuốc tại