Tâm Sự
Cô gái bán vé số đi rút toàn bộ 220 triệu tiền tiết kiệm, nhân viên vừa nhìn đã gọi cảnh sát đến ngay lập tức nhưng nào ngờ 5 phút sau
Cô gái tên Thảo, dáng người nhỏ thó, khuôn mặt rám nắng quen thuộc quanh khu vực bến xe và các quán ăn. Người ta chỉ biết cô qua chiếc túi vải đựng vé số và nụ cười nhẹ dù cuộc đời quá nhiều gió bụi.
Chủ tịch đến thăm nhà nhân viên bị ố:m. Nào ngờ vừa đến nhà, nhìn thấy tấm ảnh thờ ông đã ch:ết l:ặng…
Chủ tịch Nguyễn Văn Hùng là một người đàn ông thành đạt, nổi tiếng với sự khắc nghiệt nhưng cũng rất quan tâm đến nhân viên. Ông điều hành một tập đoàn lớn tại Việt Nam, nơi mà anh Trần Minh Tuấn – một nhân viên trẻ đầy triển vọng – đã làm việc được hơn ba năm. Tuấn là một chàng trai nhiệt huyết, luôn hoàn thành nhiệm vụ và được mọi người trong công ty yêu mến. Nhưng gần đây, Tuan xin nghỉ phép dài ngày vì lý do sức khỏe, khiến ông Hùng không khỏi lo lắng.
Giám đốc bí mật th:eo d:õi nữ nhân viên làm hai ca, xin đồ ăn thừa mang về – khi tìm đến nhà cô, anh không tin vào mắt mình ….
Nguyễn Minh Quân – CEO của một tập đoàn ẩm thực nổi tiếng – là mẫu người lạnh lùng, nguyên tắc và cực kỳ khắt khe trong công việc. Nhân viên dưới quyền thường gọi anh bằng biệt danh “CEO băng giá” bởi anh hiếm khi nở một nụ cười, luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị và rất ít giao tiếp thân mật với nhân viên. Nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng và tầm nhìn chiến lược của anh – người đã biến một chuỗi nhà hàng nhỏ trở thành một đế chế ẩm thực phủ sóng toàn quốc.
Một bác tài xế xe buýt nghèo, mỗi ngày âm thầm chở cô bé đến trường mà không lấy một đồng. Nhiều năm sau…
Một chiều cuối tuần, Minh – cậu sinh viên năm hai ngành công nghệ thông tin – nhận được một công việc làm thêm từ trung tâm giới thiệu việc làm: dọn dẹp nhà cho một ông lão sống một mình ở ngoại ô thành phố. Căn nhà cũ kỹ nằm khuất trong con hẻm nhỏ, cánh cổng sắt gỉ sét, tiếng cót két vang lên khi Minh đẩy cổng vào. Ông lão mở cửa với ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền từ, dáng người gầy gò, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn. Minh cúi đầu lễ phép chào rồi bắt tay vào công việc.
Tỷ phú tưởng vợ v:ô s:inh bỏ đi 15 năm, nay gặp lại s:ững s:ờ khi 2 đứa con trai sinh đôi của vợ lại giống mình…
Chiếc xe porsche vừa lăn bánh đến trước khách sạn 5 sao thì một người đàn ông bước xuống, chỉnh lại chiếc đồng hồ đắt tiền, vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc và nở nụ cười kiêu hãnh.
Vợ chồng hi.ếm mu.ộn nhặt con bên chùa, 20 năm sau một chiếc xe sang về làng, ông bà bật kh.óc khi biết bí mật về con…
Đêm buốt giá, gió rít qua những tán thông già, cuốn theo tiếng chuông chùa văng vẳng như lời thì thầm từ cõi u minh. Dưới chân núi, ngôi làng nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ le lói vài ánh đèn dầu lập lòe.
Một sinh viên đi làm thêm được thuê dọn nhà cho ông lão sống một mình. Trước khi qua đời…
Một chiều cuối tuần, Minh – cậu sinh viên năm hai ngành công nghệ thông tin – nhận được một công việc làm thêm từ trung tâm giới thiệu việc làm: dọn dẹp nhà cho một ông lão sống một mình ở ngoại ô thành phố. Căn nhà cũ kỹ nằm khuất trong con hẻm nhỏ, cánh cổng sắt gỉ sét, tiếng cót két vang lên khi Minh đẩy cổng vào. Ông lão mở cửa với ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền từ, dáng người gầy gò, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn. Minh cúi đầu lễ phép chào rồi bắt tay vào công việc.
Cậu thanh niên 30 yêu bà đại gia 52 tuổi, ngày bà thông báo có thai, cả họ bắt bà làm ngay một việc k:inh kh:ủng…
Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, nơi những căn nhà ống chen chúc nhau dưới tán cây xà cừ già, cậu thanh niên 30 tuổi tên Minh sống một cuộc đời bình dị. Minh là một chàng trai cao ráo, gương mặt sáng sủa, đôi mắt lấp lánh sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Con chó mực nằm chờ chủ suốt 10 năm ở ngã tư thành phố, ai cho đồ ăn nó cũng để đúng cả ngày mới ăn
Con Chó Mực Nằm Chờ Chủ Suốt 10 Năm Ở Ngã Tư Phú Nhuận – Người Đi Không Về, Mà Nó Thì Không Bỏ Đi
Cả họ đi ô tô cười nh:ạo đứa cháu đi xe máy về quê giỗ tổ, đến sáng hôm sau, ai cũng ch:ết l:ặng khi di chúc thuộc về…
Ngày giỗ tổ họ Nguyễn, cả làng rộn ràng. Từ sáng sớm, những chiếc ô tô bóng loáng lần lượt lăn bánh vào sân nhà thờ họ. Các cô chú, anh em trong họ, ai nấy diện đồ bảnh bao, bước xuống từ những chiếc xe đời mới, tiếng cười nói rôm rả. Họ khoe mẽ về công việc, nhà cửa, và cả những chuyến du lịch nước ngoài. Trong dòng xe ấy, chỉ có Nam, đứa cháu út trong họ, lộc cộc chạy chiếc xe máy cà tàng, bụi đường bám đầy áo.
Tôi g:ục ng:ã khi nghe các con nói: ‘Mẹ bệnh thì cứ chia ngày nuôi như chia ca làm việc!’, sáng hôm sau tôi liền đưa ra quyết định…
Bà Hạnh ngồi co ro trên chiếc giường tre cũ kỹ trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Đôi tay gầy guộc, đầy nếp nhăn, nắm chặt tấm chăn mỏng, đôi mắt mờ đục nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi ánh nắng chiếu qua tán lá bàng. Bà vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh tim, cần nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt. Ở tuổi 72, bà không còn sức để tự lo cho mình. Nhưng điều khiến bà đau lòng hơn cả căn bệnh là câu nói của các con – những đứa con mà bà đã dành cả đời để yêu thương, nuôi nấng.