Vợ chồng tôi cũng có cãi nhau nhưng chưa lần nào căng như lần này. Vì giận chồng tôi đã bỏ qua nhà bạn ở ít hôm, mãi 4 hôm sau mới trở về nhà.
Hôm đó là thứ 7, khi đi làm về thấy chồng đang ngồi trên ghế sofa, cơm nước chưa chuẩn bị. Lúc vào nhà tắm thì thấy quần áo cũng chưa giặt, tôi khó chịu nói với chồng:
“Sao anh hay thế, cả ngày ở nhà không giặt quần áo đi, giờ này là giờ nào rồi cơm nước cũng không nấu. Sáng em đi làm có nhờ anh ở nhà giặt rồi còn gì nữa, bây giờ quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Sao anh cứ nằm nhàn nhã thế”.
Chồng tôi cười rồi bảo:
“Đây đây giờ anh đi nấu cơm, lát ăn xong anh giặt quần áo cho. Em không phải giặt đâu”.
Tôi và chồng là hai con người tính cách khác nhau, nếu tôi là người nóng nảy, thẳng thắn và hay cằn nhằn, thì chồng tôi lại khá từ tốn, và nhẹ nhàng. Cuộc sống của chúng tôi có cãi nhau cũng chỉ là do tôi giận hờn vô cớ, cũng may chồng tôi nhường nhịn, anh ấy không chấp vặt nên gia đình mới được yên bình suốt những năm vừa qua.
Ngày quyết định cưới chồng cũng vì lý do anh ấy dễ tính nên tôi mới cưới. Nếu như cưới một người mà tính khí nóng nảy giống tôi thì chắc chắn hôn nhân của chúng tôi không được bền đến tận bây giờ đâu.
Khó khăn lắm tôi mới tìm được một người khiến bản thân thấy hài lòng như chồng. Sau khi cưới, chồng tôi càng cưng chiều tôi hơn, anh ấy hay dỗ dành và quan tâm tôi từng chút một. Duy chỉ có một điều ở chồng mà tôi chưa hài lòng đó chính là lương của chồng.
Tuy rằng kết hôn được vài năm rồi nhưng lương chồng tôi vẫn không cao. Anh ấy không có chí tiến thủ, chỉ an phận làm việc hành chính, mà lương hành chính thì nào có cao. Cho nên chúng tôi chẳng tiết kiệm được đồng nào, tiền nợ mua nhà vẫn chưa trả hết. Nhìn lại thấy kinh tế gia đình không được ổn nên tôi chưa có ý định sinh con. Nhiều khi cũng góp ý nói với chồng để anh ấy cố gắng phấn đấu, tìm cơ hội phát triển công việc để kiếm tiền hơn nữa nhưng chồng tôi chỉ gật đại rồi thôi. Nói nhiều thì anh ấy bảo không muốn liều lĩnh, chỉ muốn đi làm rồi đến ngày lấy lương cho đỡ vất vả. Cũng chính vì thế mà tôi thấy không thích chồng đi một phần.
Cho đến 4 hôm trước, tôi thấy nhà đối diện chúng tôi vừa mới tậu được con xe hơi cả tỷ. Thấy người ta có xe hơi đi, mà nhà mình vẫn đi xe máy cũ rích, tự nhiên tôi lại thấy chạnh lòng và ghen tỵ. Tôi lại càng trách chồng tôi vì anh không chịu khó, không cố gắng. Nếu anh cố gắng thêm thì biết đâu tôi cũng không phải ghen tỵ như vậy.
Đi làm về, khi tâm trạng không vui lại gặp chồng, tôi buông vài câu trách móc và than vãn. Nhưng khác với những lần trước cười cho qua, lần này chồng tôi bất ngờ cáu gắt và quát tôi:
“Sao em không quan tâm xem anh như thế nào. Suốt ngày chỉ biết chỉ trích chồng. Anh cũng làm việc nhà, cũng chia sẻ vất vả với em, cũng kiếm tiền như bao người, em còn chưa hài lòng ở đâu. Còn lương muốn tăng, muốn thăng chức thì cũng phải có thời gian. Cứ thấy nhà nào mua gì cũng bắt đầu về than vãn rồi đay nghiến chồng. Em nghĩ xem em có phải là người vợ tốt hay không?”
Tôi sững người trong giây lát vì thái độ của chồng. Trước nay anh ấy đều sẽ im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói với tôi nhưng hôm nay anh ấy lại quay qua quát mắng tôi như vậy. Thế rồi chúng tôi không ai nói với ai lời nào, tôi tức giận quá mới dọn quần áo ra khỏi nhà. Mặc dù thấy tôi kéo vali ra khỏi nhà, nhưng chồng tôi cũng không xin lỗi, không giữ tôi ở lại. Chồng tôi như vậy tôi càng điên, càng muốn đi cho vừa lòng. Hơn nữa tôi còn chặn hết từ điện thoại cho đến mạng xã hội.
Tôi đi đến nhà bạn thân vừa khóc vừa kể ra những uất ức trong lòng. Tôi những tưởng rằng người bạn thân sẽ an ủi tôi nhưng không ngờ cô ấy quay qua mắng tôi một trận. Cô ấy còn bảo tôi không biết đường mà hưởng sướng. Trong suất 4 ngày ở nhà bạn, ngày nào tôi cũng bị cô ấy nói cho. Khi đó tôi đành phải kéo vali về nhà.
Vì vẫn chưa biết phải chạm mặt chồng ra sao, nên tôi về nhà lúc giữa chiều. Tôi thầm nghĩ chắc giờ này chồng tôi không có ở nhà, nên tôi định mở khóa cửa. Nhưng nhớ rằng vì đi vội nên bản thân không cầm chìa khóa đi. Đang không biết phải đi đâu thì linh tính mách bảo tôi đẩy cửa. May mắn làm sao cửa nhà không khóa, phía sau chỉ có một thùng các tông chặn lại. Tôi nghĩ trong đầu sao chồng lại bất cẩn như vậy, không khóa cửa lỡ may trộm vào thì dở.
Đẩy thùng các tông ra, tôi bước vào nhà. Tôi thấy trên bàn có một tấm giấy trắng:
“Anh biết em vẫn còn giận anh. Ngày em rời đi, anh đã rất hối hận. Sau đó anh có gọi điện cho em nhưng không được, em có biết anh lo lắng lắm không. Em đừng giận anh nữa, tất cả là do anh không giỏi, không tốt, anh bất tài.
Anh biết em giận vội vàng đi sẽ không mang theo chìa khóa. Anh cũng không biết khi nào em về nên anh mới không khóa cửa. Sợ rằng nếu khóa cửa em sẽ không biết vào bằng cách nào. Anh có nấu sẵn chè hạt sen em thích ở trong tủ, em chỉ việc lấy ra cho ít đá vào rồi ăn thôi nhé.
Anh biết anh không mang đến cho em được thứ em mong muốn, nhưng em à mỗi người đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Em đừng bao giờ lấy tiêu chuẩn của người khác để áp đặt lên anh nữa được không? Cũng đừng so đo người khác với anh nữa. Chắc gì người ta giàu sang đã hạnh phúc và vui vẻ. Tuy rằng mình không giàu có, nhưng chúng mình cũng đâu phải là thiếu thốn, hai vợ chồng mình cứ tận hưởng cuộc sống bình dị như thế này được không em? Anh chỉ muốn em đừng áp lực bản thân mình nữa, như vậy sẽ rất đau đầu cho em đấy”.
Tôi vừa đọc lời nhắn của chồng vừa rưng rưng nước mắt. Tôi nhận ra đúng là do tôi quá đáng, thật ra tôi biết từ sau khi kết hôn anh luôn làm mọi việc giúp tôi. Anh quan tâm đến từng li từng tí, thế mà tôi còn trách anh, còn đay nghiến anh. Nhìn lại tôi thấy chắc chắn thời gian qua tôi đã khiến anh áp lực theo tôi nhiều lắm. Tôi sẽ không như thế nữa.
Cất mảnh giấy, tôi vội vàng đi chợ mua đồ về nấu ăn, chỉ hy vọng rằng nấu một bữa cơm thật ngon để làm lành với chồng. Mong rằng tình cảm của chồng đối với tôi vẫn tốt như trước.