Cả công ty cùng đi du lịch, 3 tháng sau 2 thư ký s:át cánh bên sếp tổng Linh và Vy đều thông báo mình có b:ầu

Chuyến nghỉ dưỡng ấy được tổ chức ở Đà Lạt – nơi sương mù mỏng như hơi thở và những rặng thông thì thầm những bí mật mà chỉ màn đêm mới hiểu.

Cả công ty háo hức, nhất là Linh và Vy – hai thư ký riêng xinh đẹp luôn kề vai sát cánh bên sếp tổng.

Ba ngày ba đêm giữa thiên nhiên và rượu vang, giữa những cái chạm vai vô tình và ánh nhìn thoáng qua tưởng chừng không có gì… nhưng rồi ba tháng sau, cả hai cô gái ấy lại cùng một lúc đến gặp phòng nhân sự, cùng một lý do – có thai.

Không ai dám nói ra, nhưng cả công ty đều nghĩ về một người: sếp tổng – người đàn ông từng trải, lạnh lùng nhưng cuốn hút như chính cách ông điều hành công ty. Một vụ bê bối ngầm bắt đầu hình thành, chỉ chờ nổ tung.

 

Thế nhưng, sếp tổng chỉ im lặng. Không xác nhận, không phủ nhận. Một cuộc họp nội bộ diễn ra, và rồi, không lâu sau đó, Linh được chuyển sang chi nhánh miền Trung. Vy cũng đột ngột xin nghỉ việc. Mọi thứ như chìm xuống, để lại vô vàn câu hỏi.

Cho đến một buổi chiều cuối năm, khi nhân sự tổng hợp hồ sơ nội bộ chuẩn bị lễ tất niên, cô trợ lý mới phát hiện một điều kỳ lạ: Linh và Vy từng học chung một trường nghệ thuật. Thậm chí, từng là bạn diễn sân khấu. Họ không nói với ai trong công ty, luôn tỏ ra cạnh tranh nhau đến từng bước đi nhỏ.

Và rồi, một tin nhắn ẩn danh gửi đến hộp thư nội bộ, chỉ có một dòng:

“Khi muốn hạ một người đàn ông quyền lực, đôi khi chẳng cần vũ khí – chỉ cần hai chiếc que thử thai và một câu chuyện khéo thêu.”

Sau đó, người ta mới biết: Sếp tổng chưa từng ngủ với ai trong chuyến đi ấy. Ông đã bay về đột xuất ngay trong đêm thứ hai vì mẹ nhập viện – camera sân bay xác nhận điều đó. Còn Linh và Vy? Hai người bạn cũ – đã từng yêu chung một người, từng phản bội nhau – quyết định dùng đòn cuối cùng để khiến người đàn ông kia phải cúi đầu, dù ông hoàn toàn vô tội.

Nhưng họ không ngờ: ông biết tất cả. Chỉ là ông chọn cách yên lặng rút họ khỏi vòng xoáy – nhẹ nhàng, gọn gàng, như thể bóc đi hai lớp bụi trên mặt kính.

…Năm ấy, tiệc tất niên diễn ra trong không khí trầm lắng hơn mọi năm. Không ai nhắc đến Linh hay Vy, nhưng ánh mắt nhiều người vẫn liếc về phía sếp tổng – vẫn là bộ vest chỉnh tề, ánh mắt điềm đạm, và ly rượu sóng sánh trong tay. Ông cụng ly với từng phòng ban, vẫn nụ cười nhạt ấy, như thể chưa từng có giông bão nào đi qua.

Sau buổi tiệc, ông lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng những lời thì thầm chưa kịp tắt.

Mãi về sau, người ta đồn rằng ông đã viết một bức thư tay, gửi riêng cho Linh và Vy. Trong đó, không có lời trách móc, chỉ là một đoạn ngắn trích từ một vở kịch cổ:

“Trên sân khấu đời người, có kẻ chọn vai chính diện, có người chấp nhận làm phản diện. Nhưng đạo diễn giỏi nhất… là người biết khi nào nên hạ màn đúng lúc.”

Bức thư không ai thấy, chỉ nghe kể. Còn Linh – sau này mở một quán cà phê nhỏ ở Hội An, không ai nhắc lại chuyện cũ. Vy – biệt tích, chỉ đôi lần xuất hiện trên mạng xã hội dưới một cái tên khác, chuyên viết kịch bản phim ngắn về sự tha thứ và dối trá.

Còn sếp tổng, người đàn ông từng suýt bị kéo vào vũng lầy dư luận, vẫn ngồi đó, ở phòng họp tầng cao nhất – tiếp tục điều hành công ty với sự tỉnh táo và lạnh lùng quen thuộc. Nhưng từ sau chuyện đó, ông không bao giờ đi nghỉ dưỡng cùng nhân viên nữa.

Chuyến đi Đà Lạt năm ấy – cuối cùng cũng chỉ là một vở kịch khéo dàn dựng. Nhưng vở kịch nào rồi cũng đến hồi kết. Và sân khấu, mãi mãi thuộc về kẻ biết đứng lùi một bước… đúng lúc.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ca-cong-ty-cung-di-du-lich-3-thang-sau-2-thu-ky-sat-canh-ben-sep-tong-linh-va-vy-deu-thong-bao-minh-co-bau-d285898.html