Vị đại gia bất ngờ dí cho tôi chiếc phong bì và đuổi đi gấp, để rồi cuộc đời tôi bước sang ngã rẽ mới

Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt ông, tôi biết đây là chuyện nghiêm trọng. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi đó.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ lọt thỏm giữa rừng núi. Tuổi thơ của tôi là những ngày thả trâu trên đồng, lội suối bắt cá, và bữa cơm tối đạm bạc với khoai sắn. Nhà nghèo lắm, bố mẹ chỉ mong tôi học hết cấp ba, rồi ở nhà phụ giúp gia đình. Nhưng tôi thì khác. Tôi mơ một ngày được lên thành phố, học đại học và thay đổi cuộc đời mình.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến phát khóc, nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Tiền học phí và sinh hoạt phí như một ngọn núi cao chắn ngang trước mặt tôi. Tôi không dám kể với bố mẹ, chỉ lẳng lặng xếp đồ, ôm quyết tâm lên thành phố tự mình xoay xở.

Lần đầu đặt chân đến thành phố, tôi choáng ngợp. Ánh đèn lấp lánh, người xe tấp nập, tất cả đều xa lạ. Nhưng những ngày tháng sau đó, hiện thực lại chẳng lung linh như tôi nghĩ. Tiền trọ, tiền ăn, tiền sách vở cứ nối nhau mà đến, khiến tôi phải tìm đủ mọi cách để trang trải. Tôi phát tờ rơi, làm phục vụ quán ăn, nhưng vẫn không đủ sống. Có những ngày, tôi chẳng còn một xu trong túi, phải nhịn đói cả ngày.

Một lần, khi đang đứng phát tờ rơi trước cổng trường, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đến gần. Chị ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi:

– Em đang cần việc làm phải không?

Tôi gật đầu, không biết chị ấy định nói gì. Chị mỉm cười, đưa tôi một tấm danh thiếp:

– Nếu muốn kiếm tiền nhanh, cứ gọi cho chị.

Tối hôm đó, tôi đắn đo mãi. Cuối cùng, vì bí bách, tôi quyết định gọi. Chị hẹn tôi ở một quán cà phê đẹp đẽ, sang trọng, khác hẳn với những nơi tôi thường lui tới. Trong buổi trò chuyện, chị Linh (tên của chị) giới thiệu về công việc “phục vụ khách VIP.” Nhiệm vụ chính là làm bạn đồng hành, tiếp chuyện khách trong những buổi tiệc.

– Mỗi tháng em có thể kiếm được 25 triệu, lại được ở miễn phí trong căn hộ cao cấp.

Nghe con số ấy, tôi sững người. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ mình sẽ có nhiều tiền như thế. Tôi tự nhủ chỉ làm tạm vài tháng để đóng học phí rồi nghỉ. Nhưng thực tế chẳng đơn giản như lời chị Linh nói.

Tôi phải học cách trang điểm, ăn mặc để không lạc lõng giữa giới thượng lưu. Tôi phải cười nói với những người xa lạ, bất kể mệt mỏi hay chán chường. Có hôm, sau những buổi tiệc dài đến nửa đêm, tôi chỉ biết nằm vật ra giường, kiệt sức. Nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được, tôi lại tự nhủ cố gắng thêm chút nữa.

Trong số các “khách hàng”, tôi hay gặp một người đàn ông tên Minh. Ông là doanh nhân nhưng không giống những người khách khác vì ông ít nói, trầm ngâm và có vẻ rất sâu sắc. Ông không yêu cầu gì nhiều, chỉ thích ngồi nói chuyện, kể về những câu chuyện của ông.

Một lần, trong lúc trò chuyện, ông bất ngờ hỏi:

– Cháu có thấy hối hận khi làm công việc này không?

Tôi nghẹn lại, không biết trả lời thế nào. Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi.

Rồi một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp căn hộ, ông Minh bất ngờ xuất hiện. Khuôn mặt ông tái nhợt, đầy vẻ lo lắng. Ông đưa tôi một phong bì và nói gấp gáp:

– Cầm lấy rồi rời khỏi đây ngay đi!

Tôi hoảng hốt:

– Nhưng… sao thế ạ?

Ông không trả lời, chỉ nói:

– Đừng hỏi gì cả. Đi đi, càng xa càng tốt.

Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt ông, tôi biết đây là chuyện nghiêm trọng. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi đó. Đi được nửa đường, tôi mở phong bì ra. Bên trong là một xấp tiền lớn và lá thư ngắn:

“Cháu là một cô gái tốt. Đừng để cuộc đời cuốn vào những ngã rẽ không lối thoát. Hãy bắt đầu lại từ đầu, sống đúng với ước mơ của mình.”

Tôi đứng lặng giữa dòng người qua lại, nước mắt lăn dài. Hóa ra, ông Minh hiểu rõ những gì tôi đang chịu đựng, cả nỗi dằn vặt mà tôi luôn cố giấu.

Tôi dùng số tiền đó để đóng học phí và thuê một căn phòng trọ nhỏ. Rời bỏ công việc kia không dễ, nhưng tôi biết mình cần làm vậy để không phụ lòng ông Minh. Sau đó, tôi xin làm phục vụ tại một quán cà phê nhỏ. Tiền lương chẳng đáng là bao, nhưng tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Ba năm trôi qua, tôi tốt nghiệp và tìm được công việc tại một công ty truyền thông. Một ngày nọ, trong buổi hội thảo, tôi bất ngờ gặp lại ông Minh. Ông già đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.

Ông cười, hỏi:

– Cháu đã làm được rồi, phải không?

Tôi gật đầu, xúc động nói:

– Dạ, tất cả là nhờ chú ạ.

Có thể là hình ảnh về 1 người và kính mắt

Ông lắc đầu:

– Không. Đó là nhờ chính cháu. Cháu đã chọn đúng con đường của mình.

Sau buổi gặp ấy, tôi không còn gặp lại ông Minh nữa, nhưng những lời ông nói luôn là kim chỉ nam cho tôi. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, chỉ cần dũng cảm từ bỏ những điều sai lầm, ta sẽ tìm được hướng đi đúng đắn.

Ông Minh không chỉ là một vị khách, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi luôn mang ơn ông, và sẽ sống thật tốt để không phụ lòng người đã từng dang tay giúp đỡ.

 

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/vi-dai-gia-bat-ngo-di-cho-toi-chiec-phong-bi-va-duoi-di-gap-de-roi-cuoc-doi-toi-buoc-sang-nga-re-moi-d262546.html