Chúng tôi đã dồn toàn bộ tâm huyết và cả hơn hai tỷ vay ngân hàng cho ngôi nhà này. Đây không chỉ là tổ ấm cho hai vợ chồng và con trai nhỏ, mà còn là nơi mẹ tôi – bà Hạnh – sẽ an hưởng tuổi già cùng con cháu.
Mẹ tôi đã sống với chúng tôi từ sau ngày cưới. Tính bà khó, hay xét nét, nhưng tôi vẫn luôn tin mẹ thương vợ chồng tôi thật lòng. Cho đến khi chúng tôi dọn về ngôi nhà mới được vài hôm, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tối hôm ấy, trong bữa cơm, khi mọi người đang trò chuyện bình thường, mẹ bỗng bỏ đũa, nhìn thẳng Ngọc mà nói lạnh lùng:
“Ngọc, mẹ nghĩ con không xứng đáng sống trong căn nhà này. Hai đứa nên ly hôn. Con dọn ra khỏi đây. Nhà này là của Minh, không phải của con!”
Tôi sững người. Mâm cơm trước mặt bỗng nhạt thếch. Tôi chưa kịp phản ứng thì Ngọc đã đặt đũa xuống, mỉm cười dịu dàng – một nụ cười đầy bình tĩnh:
“Dạ, nếu mẹ nói vậy… thì con sẽ đi. Nhưng trước khi con đi, mẹ nên xem lại giấy tờ ngôi nhà này đã.”
Câu nói ấy như tảng đá nặng nề rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Mẹ tôi run rẩy, làm rơi ly nước trên tay. Tôi hoang mang, không hiểu vợ mình đang nói gì. Ngọc đứng dậy, mở ngăn kéo tủ, lấy ra một tập hồ sơ đỏ và mấy tờ giấy có dấu mộc. Cô đặt trước mặt mẹ:
“Căn nhà này đứng tên con, mẹ à. Vì con là người đứng tên vay và trả phần lớn khoản vay. Minh đồng ý ký văn bản ủy quyền định đoạt tài sản cho con trước khi xây nhà – vì lúc đó lương con cao hơn, ngân hàng yêu cầu thế. Có công chứng, có giấy tờ rõ ràng. Con giữ vì tin tưởng chồng, không bao giờ nghĩ sẽ dùng đến. Nhưng giờ, nếu mẹ đuổi con, thì cả mẹ và Minh cũng không có quyền ở lại.”
Tôi choáng váng. Tôi nhớ lại, đúng là khi làm hồ sơ vay vốn, tôi đã ký vào bản ủy quyền tài sản, cho phép Ngọc toàn quyền quyết định vì hồ sơ vay cần có người chứng minh thu nhập ổn định, mà tôi thì chưa đủ điều kiện lúc đó. Nhưng tôi không ngờ mọi thứ lại trở nên thế này.
Tôi nắm lấy tay Ngọc:
“Em… em nói vậy là sao? Em thực sự muốn bỏ anh sao?”
Ngọc nhìn tôi. Đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi, đau đớn, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:
“Anh nên hỏi mẹ trước, Minh à. Hỏi tại sao mẹ lại muốn đuổi em khỏi nơi mà em đã đổ cả máu và nước mắt để xây dựng.”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Mẹ tôi bỗng bật khóc, run rẩy thú nhận:
“Là chị con – con Lan – nó bảo mẹ làm vậy. Nó nợ người ta hơn một tỷ, làm ăn thất bại… Nó nói nếu vợ chồng con ly hôn, chia tài sản thì Minh sẽ được phần. Nó nhờ mẹ thuyết phục con bỏ Ngọc rồi bán nhà, đưa nó một nửa…”
Tôi chết lặng. Không thể tin nổi chị gái tôi lại tàn nhẫn như vậy. Ngọc im lặng một lúc lâu, rồi từ túi xách lấy ra một chiếc USB nhỏ.
“Mẹ, con không chỉ biết chuyện này qua lời kể. Đây là đoạn ghi âm giữa mẹ và chị Lan, hôm hai người ngồi ở sân sau. Trong đó chị Lan còn thừa nhận đã gọi điện đến công ty con, nặc danh bịa chuyện con làm sai, khiến con bị điều chuyển vị trí. Tất cả chỉ để con mệt mỏi, từ bỏ mọi thứ. Nhưng con không gục được đâu, mẹ.”
Tôi mở chiếc USB trên máy tính. Giọng Lan vang lên trong phòng: rõ ràng, lạnh lùng và độc địa. Mẹ tôi ngồi bệt xuống ghế, mặt tái nhợt. Tôi gần như muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Ngọc quay đi một lúc, rồi quay lại nhìn mẹ:
“Con không muốn gia đình tan vỡ. Nhưng nếu chị Lan còn tiếp tục, con sẽ đưa đoạn ghi âm này cho luật sư. Có dấu hiệu của tội vu khống, mưu hại, lạm dụng lòng tin. Mẹ là người biết mà vẫn tiếp tay, cũng sẽ bị liên đới.”
Mẹ tôi quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, xin lỗi. Tôi bước đến, ôm chầm lấy Ngọc, vừa cảm phục vừa xót xa. Nhưng cô ấy không ôm lại. Cô chỉ nhìn tôi, buồn bã nói:
“Em tha thứ cho mẹ… nhưng em cần thời gian để tin anh lại. Vì trong suốt thời gian đó, anh im lặng. Anh không nhận ra em bị chèn ép, không đứng ra bảo vệ em. Thật lòng, Minh… điều khiến em đau nhất không phải là mẹ, mà là sự im lặng của anh.”
Cô ấy xách túi, bước ra khỏi cửa. Tôi lặng lẽ nhìn theo, tim như bị bóp nghẹt.
Ngôi nhà mới, tưởng là tổ ấm mơ ước, giờ trở thành chiến trường của lòng tin và tổn thương. Tôi ngồi trong căn phòng rộng, xung quanh là tiếng gió rít qua khung cửa. Không còn tiếng cười, không còn bữa cơm ấm. Tôi biết mình đã đánh mất điều quý giá nhất không phải là ngôi nhà, mà là người phụ nữ đã vì gia đình mà hy sinh quá nhiều.
Giờ đây, tôi phải bắt đầu lại – không phải để giữ lại căn nhà, mà để giữ lấy người vợ đã từng vì tôi mà gánh cả giấc mơ.
6 tháng sau…
Mùa mưa năm ấy về muộn, nhưng cơn giông trong gia đình tôi đã tan từ lâu.
Sau ngày Ngọc dọn ra khỏi nhà, tôi sống những tháng ngày đầy trống trải. Tôi vẫn ở lại ngôi nhà ấy, nhưng mỗi góc tường, mỗi tiếng gió lùa qua cửa sổ đều gợi nhớ hình bóng người vợ tận tụy. Mẹ tôi trở nên ít nói, ít xen vào chuyện gì. Bà trầm ngâm nhiều hơn, hay ngồi lặng lẽ nhìn vào khoảng sân trước nhà như đang chờ đợi điều gì.
Một hôm, tôi đi làm về, thấy mẹ đang cẩn thận gói một hộp quà nhỏ. Bên trong là cuốn album ảnh cưới của tôi và Ngọc. Bà nhìn tôi, mắt ngân ngấn nước:
“Mẹ đã sai… Mẹ không biết con bé chịu đựng nhiều như thế. Mẹ già rồi, nhưng chưa từng khôn ra… Con bé là dâu mà sống như người dưng… Giờ mẹ chỉ mong nó tha thứ.”
Tôi lặng người. Cùng lúc ấy, chị Lan – người từng làm gia đình rối tung lên – gọi điện cho tôi. Giọng chị không còn vẻ hống hách thường ngày, mà run run, mệt mỏi:
“Minh à… Chị trả hết nợ rồi. Mấy tháng nay chị đi làm công nhân, dành dụm từng đồng. Chị chỉ muốn được gặp Ngọc… nói một lời xin lỗi.”
Tôi hẹn cả mẹ và chị Lan cùng đi với mình đến căn hộ nhỏ nơi Ngọc đang thuê để sống cùng con trai. Ngọc mở cửa, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi thấy mẹ chồng và chị chồng đứng phía sau tôi, tay ôm túi quà.
Mẹ tôi tiến tới trước, rút trong túi một phong thư và cúi đầu thật sâu:
“Ngọc à, mẹ viết rồi mà không dám gửi. Con đọc đi… Mẹ xin lỗi, từ tận đáy lòng. Nếu được, cho mẹ một cơ hội được làm lại – không phải với tư cách mẹ chồng, mà như một người từng mắc sai.”
Chị Lan cũng cúi đầu, lần đầu tiên trong đời, trước người em dâu mà chị từng coi thường:
“Ngọc… Chị sai rồi. Sai nhiều lắm. Nếu không vì em mạnh mẽ, chị đã phá nát gia đình em rồi. Chị không mong được tha thứ, chỉ mong em không còn oán giận.”
Ngọc lặng im thật lâu. Rồi cô bước đến, mở phong thư mẹ chồng trao tay, đọc từng dòng nét chữ run run. Gió bên ngoài thổi nhẹ qua khung cửa. Đôi mắt Ngọc đỏ hoe.
“Con tha thứ. Nhưng mẹ, chị… đừng mong con quên. Thời gian sẽ làm dịu vết thương, nhưng lòng tin… cần xây lại từ đầu.”
Mẹ tôi gật đầu, nước mắt không ngừng rơi. Chị Lan cũng bật khóc. Tôi đứng lặng bên cạnh, lần đầu thấy những người phụ nữ trong đời tôi không còn đấu đá nhau, mà là những con người biết ăn năn, biết hối cải.
Từ hôm đó, mẹ tôi đổi khác. Bà xin chuyển đến nhà một người bà con ở tạm, để “Ngọc có không gian suy nghĩ”. Chị Lan thì mỗi tuần đều gửi quà cho cháu – là sách, là đồ chơi, là lời nhắn tay run viết: “Dì sai rồi, cho dì sửa sai.”
Còn tôi, tôi học cách trưởng thành. Tôi không đòi hỏi Ngọc quay lại, mà đồng hành cùng cô ấy nuôi con, làm bạn, chứng minh mình đã thật sự biết bảo vệ người mình yêu thương.
Một năm sau, ngôi nhà khang trang ấy lại rộn rã tiếng cười – không phải tiếng cười che giấu đau thương, mà là tiếng cười sau giông bão.
Ngọc trở về. Không phải vì tôi cầu xin, mà vì cô ấy nhìn thấy được sự thay đổi, sự cố gắng và sự thật tâm của tất cả mọi người.
“Người phụ nữ có thể tha thứ… nhưng không bao giờ quên cách mình đã bị bỏ rơi.”
“Còn người đàn ông, nếu đủ dũng cảm để sửa sai, sẽ đáng giá hơn gấp ngàn lần lời hứa suông.”
Tôi bước đến, nắm tay Ngọc – lần này là để nắm thật chặt, không buông. Căn nhà ấy, cuối cùng cũng trở về đúng nghĩa: một tổ ấm, không còn là chiến trường.