Bố tôi tái hôn sau 5 năm mẹ tôi bỏ đi, 12 năm sau mẹ tôi trở về đòi nối lại tình xưa, bố tôi vội đồng ý nhưng mẹ kế tôi thì sao bây giờ

Mưa trút xuống như muốn cuốn trôi cả thành phố. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, mờ mịt như ký ức về mẹ ruột – người mà tôi đã không gặp từ khi vừa tròn mười tuổi. Đêm ấy, cách đây mười hai năm, mẹ rời đi không

Mưa trút xuống như muốn cuốn trôi cả thành phố. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, mờ mịt như ký ức về mẹ ruột – người mà tôi đã không gặp từ khi vừa tròn mười tuổi. Đêm ấy, cách đây mười hai năm, mẹ rời đi không một lời từ biệt, bỏ lại tôi và bố trong căn nhà lạnh lẽo giữa cơn bão tài chính. Bố tôi, từng là một doanh nhân thành đạt, mất tất cả sau một vụ đầu tư thất bại. Mẹ, với ánh mắt lạnh lùng, chỉ để lại một mẩu giấy: “Tôi không thể sống thế này.” Từ đó, tôi không còn tin vào những lời hứa hẹn mãi mãi.

Năm tôi mười lăm tuổi, bố tái hôn. Mẹ kế, cô Lan, bước vào cuộc đời chúng tôi như một làn gió mới. Cô không cố gắng thay thế mẹ ruột, cũng không tỏ ra quá vồn vã. Cô chỉ lặng lẽ chăm sóc, nấu những bữa cơm nóng hổi, và lắng nghe tôi kể về những giấc mơ tuổi trẻ. Dần dần, tôi gọi cô là “mẹ” mà không chút gượng ép. Bố tôi, nhờ sự động viên của cô Lan, vực dậy từ đống tro tàn, xây dựng lại sự nghiệp. Giờ đây, ở tuổi năm mươi, bố sở hữu một công ty nhỏ nhưng ổn định, và căn nhà chúng tôi ở không còn là nơi chỉ có nỗi buồn.

Đêm nay, khi tôi hai mươi hai tuổi, chuông cửa reo giữa cơn mưa. Bố mở cửa, và tôi nghe một giọng nói quen thuộc mà xa xôi: “Anh Tùng, là em… Mai đây.” Tôi sững người, tim đập thình thịch. Mẹ ruột tôi, người đã bỏ đi mười hai năm trước, giờ đứng đó, ướt sũng, với nụ cười nhạt trên môi. Cô ấy vẫn đẹp, nhưng ánh mắt không còn sự kiêu hãnh ngày xưa. “Cho em vào được không?” cô ấy hỏi, giọng run run. Bố nhìn cô ấy, không nói gì, rồi mở rộng cửa.

Mẹ ngồi ở phòng khách, ly trà nóng bốc khói trước mặt. Cô kể rằng sau khi rời đi, cô sống ở nước ngoài, làm việc trong ngành thời trang nhưng không thành công. Những năm tháng xa quê, cô nhận ra mình đã sai khi bỏ bố con tôi. “Em muốn quay về, Tùng. Em muốn chúng ta làm lại từ đầu,” cô nói, mắt ngân ngấn nước. Tôi ngồi ở góc phòng, nghe mà lòng lạnh giá. Mười hai năm, không một cuộc gọi, không một lá thư. Giờ cô ấy trở lại, như thể thời gian chưa từng trôi qua.

Bố tôi, với vẻ điềm tĩnh lạ lùng, chỉ gật đầu. “Mai, em về đây là tốt. Nhưng em cần thời gian, và chúng tôi cũng vậy.” Mẹ gật đầu lia lịa, như thể sợ bố sẽ đuổi cô đi. Cô Lan, mẹ kế của tôi, lặng lẽ mang thêm một chiếc chăn, đắp cho mẹ. “Chị ở lại đây đêm nay, ngoài trời lạnh lắm,” cô Lan nói, giọng dịu dàng nhưng tôi nhận ra một tia cảnh giác trong mắt cô.

Những ngày sau, mẹ ở lại nhà chúng tôi. Cô cố gắng gần gũi tôi, hỏi han về việc học, về bạn bè, nhưng mỗi lời cô nói chỉ khiến tôi thêm xa cách. Tôi không thể quên hình ảnh cô rời đi, bỏ lại tôi trong căn phòng trống với con búp bê rách mà cô từng mua. Nhưng điều kỳ lạ là bố tôi lại tỏ ra thân thiện với mẹ. Ông thường trò chuyện với cô, thậm chí còn đưa cô đi ăn tối một lần. Cô Lan, dù vẫn chu đáo, bắt đầu ít nói hơn. Tôi lo lắng, sợ rằng bố sẽ bị mẹ thuyết phục, sẽ quên đi những năm tháng cô Lan đã ở bên ông.

Rồi một tối, mọi thứ thay đổi. Mẹ gọi cả gia đình vào phòng khách, tuyên bố rằng cô muốn trở lại với bố, muốn “xây dựng lại tổ ấm”. Cô nhìn cô Lan, giọng sắc lạnh: “Chị Lan, tôi cảm ơn chị vì đã chăm sóc Tùng và con bé. Nhưng giờ tôi đã về, chị nên rời đi. Tôi không muốn tranh cãi, nhưng đây là gia đình của tôi.” Tôi sững sờ, còn cô Lan chỉ ngồi im, tay siết chặt ly nước. Bố tôi, vẫn với vẻ điềm tĩnh ấy, đứng dậy, lấy từ ngăn kéo một tập tài liệu dày. “Mai, em nói đúng. Đây là gia đình của anh. Nhưng em cần biết một điều.”

Ông đặt tập tài liệu trước mặt mẹ. Đó là bản sao hợp đồng hôn nhân giữa ông và cô Lan, cùng với giấy tờ phân chia tài sản. “Khi anh và Lan cưới, anh đã chuyển phần lớn tài sản – công ty, nhà cửa – sang tên cô ấy. Nếu anh và Lan ly hôn, anh sẽ là người ra đi với hai bàn tay trắng, không phải cô ấy.” Mẹ tái mặt, lật vội từng trang giấy, miệng lắp bắp: “Anh… anh nói gì? Anh không thể làm thế!”

Bố cười nhạt, lần đầu tiên tôi thấy ông lạnh lùng đến vậy. “Mai, em nghĩ anh không biết gì sao? Em trở về, không phải vì tình yêu, mà vì em nghe tin công ty anh đang phát triển. Em muốn một phần tài sản, đúng không?” Ông lấy từ túi áo một chiếc USB, cắm vào laptop. Một đoạn ghi âm vang lên – giọng mẹ, nói chuyện với một người bạn qua điện thoại: “Tùng giờ giàu rồi, tôi phải quay về lấy lại những gì tôi đáng được hưởng. Còn người đàn bà kia, tôi sẽ đuổi cô ta đi.”

Mẹ ngồi sụp xuống ghế, không nói được lời nào. Cô Lan, vẫn im lặng từ đầu, đứng dậy, đặt tay lên vai bố. “Tùng, em không cần tài sản. Nếu anh muốn, em sẵn sàng để chị Mai ở lại.” Nhưng bố nắm lấy tay cô, lắc đầu. “Lan, em là người vợ của anh, là mẹ của con bé. Không ai có thể thay thế em.”

Đêm đó, mẹ rời đi, không mang theo gì ngoài chiếc vali cũ kỹ. Cô không nhìn tôi, cũng không xin lỗi. Dưới cơn mưa, bóng cô khuất dần, như cách cô biến mất mười hai năm trước. Tôi không khóc, nhưng lòng tôi nặng trĩu. Không phải vì mẹ, mà vì tôi nhận ra bố đã âm thầm chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Ông biết mẹ sẽ trở lại, và ông đã bảo vệ gia đình chúng tôi bằng cách chuyển tài sản cho cô Lan – không phải để giữ của, mà để giữ lấy hạnh phúc.

Sáng hôm sau, tôi thấy bố và cô Lan ngồi ở ban công, tay trong tay, nhìn ra khu vườn nhỏ. Cô Lan mỉm cười, nói với tôi: “Con à, gia đình không phải là máu mủ, mà là những người chọn ở lại bên nhau.” Tôi gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự có một mái ấm.

Nhưng điều bất ngờ nhất, tôi chỉ biết sau này, khi bố đưa tôi một lá thư cũ. Đó là thư mẹ viết trước khi bỏ đi mười hai năm trước, nhưng bố chưa từng cho tôi đọc. Trong thư, mẹ thừa nhận cô không yêu bố, rằng cô cưới ông vì tiền, và khi ông phá sản, cô không thể chịu nổi. Lá thư kết thúc bằng một dòng: “Đừng tìm tôi, tôi không xứng làm mẹ của con bé.” Bố giữ lá thư ấy, không phải để oán trách, mà để nhắc nhở bản thân rằng hạnh phúc thật sự là những người ở lại, dù khó khăn đến đâu.

Tôi gấp lá thư, nhìn ra bầu trời trong xanh sau cơn mưa. Mẹ đã ra đi, lần này là mãi mãi. Nhưng tôi không còn buồn. Vì tôi biết, gia đình tôi – bố, cô Lan, và tôi – đã đủ đầy.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-toi-tai-hon-sau-5-nam-me-toi-bo-di-12-nam-sau-me-toi-tro-ve-doi-noi-lai-tinh-xua-bo-toi-voi-dong-y-nhung-me-ke-toi-thi-sao-bay-gio-d311517.html